Trích lời của Tân Di Ổ: “Anh đợi em trong hồi ức” là một câu chuyện tình yêu thanh đạm. Không có nhiều u ám và bấp bênh như “Ánh trăng không hiểu lòng tôi” và “Hãy để em nhìn về anh” Tôi thích định vị sẵn chủ đề của câu chuyện mà tôi muốn viết, “Hóa ra” là câu chuyện nói về phải yêu như thế nào, “Bình minh” là tính cách và vận mệnh, “Nước Mĩ” nói về quá trình trưởng thành, về ước mơ và về hiện thực, “Ánh trăng” là túc mệnh, “Để em” là cái cảm giác ẩn chứa trong lòng về “yêu” và “áy náy”, và bây giờ, “Hồi ức” chính là nói về “tính chất của tình yêu”, phải như thế nào mới được xem là tình yêu sâu đậm và kiên cố, chung trinh? Hai con người yêu nhau thời niên thiếu phải làm thế nào mới có thể bên nhau trọn đời, ngoại trừ tình yêu, còn cần có gì nữa? Câu chuyện vẫn tiếp tục duy trì phong cách nhất quán của Tân Di Ổ, không quá khắc sâu, rất có không gian tưởng tượng, vẫn sến như ngày nào, vẫn là thanh mai trúc mã, vẫn có chút xíu túc mệnh trong đó. Giống như một đĩa cơm chiên trứng, xào qua xào lại, lúc thì thêm ít hành, lúc thì thêm ít tiêu, nhưng vẫn là cơm chiên trứng cũ rích của “Tân” thị.
Bạn tin thời gian có thể quay ngược trở lại không, nếu như có thể trở về quá khứ, bạn sẽ làm gì? Cô ấy nói: “Tôi phải đi tìm Tư Đồ Khuyết của năm xưa, nói với cô ấy: nhất định nhất định đừng yêu Diêu Khởi Vân. Nếu như có ai gặp được Diêu Khởi Vân của năm xưa, xin hãy thay tôi nói với anh ấy: ngày 5 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm ấy, tôi vẫn còn đợi anh ấy ở đây.” Nội dung sơ lược:
Anh có một tuổi thơ nghèo khổ, không có dũng khí si cuồng vì tình yêu; Cô có nụ cười tươi tắn nhất, không có được cảm nhận chân thật của hiện thật tàn khốc. Do đó, hai người họ, có một niềm hạnh phúc thương cảm nhất, chỉ trông chờ được gặp lại nhau ở tận cùng của hồi ức. Bắt đầu từ ngày anh trở thành con nuôi trong nhà cô, anh chỉ biết sống theo cách người lớn thích gì thì anh làm đó, dẫu cho chỉ một lần vượt mức anh cũng không có, nhưng vì cô, anh che mắt mọi người, lén lút thưởng thức vị ngọt, vị chát mà thiên thần tình yêu vô tình rãi xuống, dẫu cho là “uống độc để giải khát”, anh cũng cam tâm tình nguyện. Song, trong những ngày tháng ngọt ngào nhất nhất đó, anh cũng không hề nói qua một câu “Anh yêu em”……. Anh và cô ở bên nhau, có một cảm giác ấm áp hiu quạnh, giống như hai con người yêu thương che chở lẫn nhau trong một thế giới lạc lõng, chỉ có đối phương, không thể thay thế. Và cô, đã bỏ đi ngay trong lúc yêu nhất, biệt tích 7 năm. Thời gian không thể quay ngược trở lại, do đó, lời thể cảm động nhất không phải là “Anh yêu em”, mà là “Ở bên nhau”.
Mọi người ai cũng ghét nam chính nhưng mình hoàn toàn cảm thông với anh ta. Nếu đổi lại là người yêu mình tối khuya rồi vẫn qua nhà người khác giới, vào nhà họ vì bất cứ lí do gì mình cũng chẳng tin đâu. Câu chuyện này kết có đáng tiếc thật. Đến trang cuối cùng mình vẫn thầm mong rằng Diêu Khởi Vân sẽ tỉnh lại nhưng ngoại truyện đã khiến trái tim mình tan nát. Mình đã rơi nước mắt trước cái kết buồn như vậy hằng tháng trời. Năm mình đọc cuốn này mình đang học cấp Ba. Câu chuyện xây dựng nhân vật khá tốt. Mình ước rằng mình cũng có thể mạnh mẽ, quyết đoán như Tư Đồ Quyết, và có một người thương mình hết mực, tính cách điềm đạm, có năng lực như Diêu Khởi Vân.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Cuốn thứ 2 mình đọc của Tân Di Ổ. Nhân vật trong truyện và tình tiết được xây dựng thực tế. Nếu bình thường những truyện ngôn tình khác đều là nữ chính dù thế nào cũng mãi yêu nam chính nhưng Tư Đồ Quyết yêu được bỏ được. Chị rất mạnh mẽ và luôn tiến về phía trước. Nhưng bộ này vẫn khiến mình rất ức chế😾
(Phong Le) Có những nỗi đau chỉ đến khi tất cả đã là viên mãn, có những niềm vui chỉ còn lại khi tất cả đã vùi quên trong dĩ vãng.
"Không ai dám vỗ ngực tự cho rằng: "Tôi đã hiểu rõ tình yêu và tình yêu là như thế này, thế kia". Bởi lẽ, đi suốt cả cuộc đời, hai tiếng "tình yêu" vẫn luôn là dấu hỏi không thể tìm lời đáp. Có chăng, mọi người nghĩ rằng ai đó được hạnh phúc bên người mình yêu, được sống và làm việc cùng người mà mình đã dành cả cuộc đời này để yêu thương, trân trọng, đó là yêu. Nhưng liệu có phải là yêu không?
Chẳng phải một Trịnh Vi trong Anh có thích nước Mỹ không yêu đến cháy lòng, dành hết cả tuổi thanh xuân cho người mình yêu cũng đã phải khuất phục trước ba năm chờ đợi hay sao? Chẳng phải một Hướng Viễn trong Ánh trăng không hiểu lòng tôi đã dành cả tuổi thơ ấu tươi đẹp, cả tương lai và hạnh phúc của đời mình cho người cô yêu nhưng vẫn làm điều mà lương tâm mình day dứt và hổ thẹn hay sao? Ngay cả Trình Tranh trong Hóa ra em vẫn ở đây, yêu Ức Cẩm đến mê muội vẫn buông tay cô để ra đi chỉ vì những chuyện không đâu hay sao?
Vậy ai sẽ đứng lên nói rõ tiếng "tình yêu" là như thế nào? Không một ai có thể nói điều đó dù trong truyện, Tân Di Ổ đã thay mặt họ nói rằng: "họ đã yêu và hết lòng vì người yêu". Ngay cả Tư Đồ Quyết trong Anh sẽ đợi em trong hồi ức, cao ngạo, chưa một lần cúi đầu trước thiên hạ cũng lên tiếng bảo vệ tình yêu của mình, có điều, tình yêu đó có thể xứng hay không?"
"Quá khứ vẫn là quá khứ, tình yêu đã chết không cho phép quay đầu ngoảnh lại. Ra đi trong ngạo nghễ, đó mới là Tư Đồ Quyết bất khuất, kiên cường và tự cao. Chỉ không hiểu có một ngày, một giây, một phút nào đó, lương tâm cô ngoái đầu nhìn lại, tình yêu cô bớt đi sự tự cao để trở về với con đường ngập tràn ký ức kia, để được thấy sự trả giá của Diêu Khởi Vân, để được thấy sự nỗ lực của anh trong việc giành lại tình yêu của cô?"
This book is so so so sad!!!! It makes me think about love, pain, desperation... why!!!!
Vẫn như mọi khi, Tân Di Ổ để mạch truyện nhẹ nhàng nhẹ nhàng thôi, đánh lừa và gieo hy vọng vào lòng người đọc. Nhưng càng đọc thì ta càng biết là đã bị lừa rồi, chỉ hận một nỗi đã đưa chân vào thì không thể dứt ra đc để r vừa đọc vừa nước mắt nước mũi tèm lem :((
Lần này cặp đôi bị cho lên thớt là bạn thân của Ngô Giang và Lâm Tĩnh (ai đọc nước Mỹ r sẽ biết). TDO vẫn theo cái kiểu của Balzac hay Judith lồng các nhân vật của các câu chuyện mình vào trong 1 chuyện luôn làm cho ta cảm nhận nhân vật sống và thật lắm :(
Bắt đầu đọc sơ sơ từ sáng hôm qua, đến tôi bắt đầu tập trung đọc trong khoảng 3 tiếng, trưa nay hy sinh thêm 2 tiếng ngủ trưa để nghiền ngẫm quyển này. Có thể viết buồn và đau đớn đến như vậy đc ko chứ :(( Hận j đâu trời ơi haizz