Nhà văn Trần Nhã Thuỵ tên thật là Trần Trung Việt, sinh năm 1973 ở Quảng Ngãi.
Từ năm 1991 đến nay học và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh.
Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn - báo chí Trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn Thành phố Hồ Chí Minh.
Hiện làm việc tại Ban Văn hoá - văn nghệ báo Tuổi Trẻ.
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2011.
Tác phẩm đã xuất bản: - Lặng lẽ rừng mai (tập truyện ngắn) - Thị trấn có tháp đồng hồ (truyện dài) - Những bước chậm của thời gian (tập truyện ngắn) - Gối đầu trên mây (tập tạp văn) - Sự trở lại của vết xước (tiểu thuyết) - Chàng trẻ măng ở phố treo đầu (tập truyện ngắn) - Cuộc đời vui quá không buồn được (tập tạp văn) - Mùi (tập truyện ngắn và tạp văn)
Giải thưởng văn học: - Giải thưởng Truyện ngắn trẻ (báo Văn Nghệ Trẻ- Hội Nhà văn Việt Nam 1998). - Giải thưởng Truyện ngắn Văn học cho tuổi trẻ (NXB Thanh Niên- báo Văn Nghệ- Hội Nhà văn VN 2003). - Tặng thưởng Hội Nhà văn TP.HCM cho tiểu thuyết Sự trở lại của vết xước (năm 2009).
“Cơ thể của chúng ta đang bị nhiễm độc từ từ”. Từ nghĩa đen cho đến nghĩa bóng. “Và đời sống trước mặt hắn là một sự xếp đặt. Tại sao có những thứ đó mà không phải là những thứ khác?” Làm thế nào để né tránh sự dữ dội của cuộc sống ? Rồi chúng ta sẽ cũng có những vết xước, chúng xuất hiện, biến mất, rồi lại xuất hiện. Luôn luôn. Nhưng "Chúng ta cứ thế mà sống thôi. Rồi sẽ qua. Những năm tháng ấy." Chúng ta rồi sẽ phải tự "giải độc tâm hồn" mình bằng liều thuốc mang tên tinh thần.
Mình thích câu chuyện. Có thể nó hơi nặng nề, u ám với nhiều người nhưng mình vẫn thích. Thích từ cách gọi tên nhân vật "kẻ hoang mang", "người bảo vệ", "người đi câu", "cô ba mốt", "bác sĩ thú y", rồi thì cách tạo nên những mối quan hệ không tên giữa các nhân vật, đặc biệt là cái tên sách. Vết xước thực ra nằm sâu trong mỗi chúng ta, trải qua một biến cố nó sẽ lại xuất hiện. Hành trình xóa bỏ nó là một cuộc tranh đấu thực sự với cuộc sống. Khó khăn,đau đớn nhưng mỗi lần vượt qua con người sẽ tự trở nên mạnh mẽ hơn, "hướng sáng" hơn. Giữa cái phố thị bụi bặm, đông đúc, và đầy "chất độc" này.
"... vào những lúc lâng lâng thế này, hắn chợt ao ước tuổi tác của mình được rút gọn lại vài chục năm. Bây giờ đây, tốt nhất hắn là một ông già, an lành ngắm sao, rồi một chút xíu nữa có thể mỉm cười ra đi theo cái nháy mắt của một ngôi sao nào đó, hoặc là theo cái lay của một cơn gió để tự nhiên rụng theo một chuyến đi không hẹn trước."
Đọc xong phần trích dẫn này ở bìa sách, đột nhiên cảm thấy mình như tìm thấy tổ chức. Cái kiểu vui muốn vỡ òa khi có người cùng cảm giác với mình í. Cuốn sách này có lẽ hơi u uất, nhưng không quá buồn thảm. Cảm nhận khi đọc hết cả quyển không phải bức bối mà là thanh thản lạ thường.