Jump to ratings and reviews
Rate this book

Ngày xưa có một chuyện tình

Rate this book
NGÀY XƯA CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH là tác phẩm mới tinh thứ 2 trong năm 2016 của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dài hơn 300 trang, được coi là tập tiếp theo của tập truyện Mắt biếc. Có một tình yêu dữ dội, với em, của một người yêu em hơn chính bản thân mình - là anh.

Ngày xưa có một chuyện tình có phải là một câu chuyện cảm động khi người ta yêu nhau, nỗi khát khao một hạnh phúc êm đềm ấm áp đến thế; hay đơn giản chỉ là chuyện ba người - anh, em, và người ấy…?

Bạn hãy mở sách ra, để chứng kiến làn gió tình yêu chảy qua như rải nắng trên khuôn mặt mùa đông của cô gái; nụ hôn đầu tiên ngọt mật, cái ôm đầu tiên, những giọt nước mắt và cái ôm xiết cuối cùng… rồi sẽ tìm thấy câu trả lời, cho riêng mình.

344 pages, Paperback

First published August 1, 2016

130 people are currently reading
1713 people want to read

About the author

Nguyễn Nhật Ánh

192 books2,253 followers
Nguyễn Nhật Ánh là tên và cũng là bút danh của một nhà văn Việt Nam chuyên viết cho tuổi mới lớn. Ông sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại huyện Thăng Bình, Quảng Nam.

Cuộc đời và sự nghiệp

Thuở nhỏ ông theo học tại các trường Tiểu La, Trần Cao Vân và Phan Chu Trinh. Từ 1973 Nguyễn Nhật Ánh chuyển vào sống tại Sài Gòn, theo học ngành sư phạm. Ông đã từng đi Thanh niên xung phong, dạy học, làm công tác Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Từ 1986 đến nay ông là phóng viên nhật báo Sài Gòn Giải Phóng, lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải Phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, Nguyễn Nhật Ánh còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,...

Năm 13 tuổi ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ: Thành phố tháng tư, NXB Tác phẩm mới 1984 (in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (NXB Măng Non, 1985). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.

Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lãnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).

Năm 1998 ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải cho nhà văn có sách bán chạy nhất.
Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội nhà văn Việt Nam trao tặng thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.

Ratings & Reviews

What do you think?
Rate this book

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

5 stars
1,383 (43%)
4 stars
1,192 (37%)
3 stars
513 (15%)
2 stars
87 (2%)
1 star
36 (1%)
Displaying 1 - 30 of 513 reviews
Profile Image for Hà Khuất.
124 reviews4,299 followers
July 9, 2019
thực sự là hoàn toàn hiểu tại sao nhiều bạn recommend cuốn này đến thế.... Một câu chuyện vừa lạ vừa quen vẫn chứa đựng được rất nhiều điểm mạnh quen thuộc trong các tác phẩm của bác ánh nhưng cũng có nét riêng làm nó nổi bật và khác biệt trong vũ trụ truyện của bác! mÌnh thực sự thích quyển này, và nó có rất nhiều bài học về giá trị đạo đức, tình yêu và hôn nhân mà mình nghĩ đáng được suy ngẫm và nói đến trong câu chuyện này ! Xứng đáng 4/5 sao của mình nè
Profile Image for Chim Cụt.
62 reviews109 followers
October 2, 2016
MẮT BIẾC ƠI, ĐÃ XA RỒI CÒN ĐÂU...

Tôi thích những ngày cúp điện nhiều như thích những ngày mưa. Đó là khoảng thời gian tôi được quây quần bên người thân, hoàn toàn nghỉ ngơi, không vướng bận những chạy vạy cơm áo gạo tiền. Và nếu ở một mình, đó là lúc tôi được làm bạn với sách, hoàn toàn liền mạch, không ngắt quãng giữa những lần gập sách giở trang.

Cảm ơn Ngày xưa có một chuyện tình đến vào một ngày như thế!

o0o

Từ năm Trẻ xuất bản loạt sách khổ nhỏ, giấy màu, tôi chưa đọc tác phẩm mới nào của bác Ánh. Điều gì khiến tôi bỏ lỡ những Thương nhớ Trà Long, Bảy bước tới mùa hè, Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng hay Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh...? Tôi không biết.

Vậy điều gì khiến tôi tái ngộ bác Ánh ở cuốn sách này?

Mắt biếc.

Mua đi mày. Đọc đi mày. Ngay đi. Mắt biếc ở trong đó. Thiếu nữ năm xưa thôi thúc tôi mua khi quyển sách còn ở trạng thái Đặt trước trên Tiki rồi lôi kéo tôi đọc ngay sau khi vừa mở gói bưu phẩm.

Mới đây thôi, tôi như thoáng gặp lại Mắt biếc trong Phố vẫn gió của cô Lê Minh Hà. Dĩ nhiên là thoáng, bởi đất của Khôi và Ngân quá ít ỏi giữa muôn vàn những hoài niệm nhỏ vụn về Hà Nội thời đổi mới; bởi chỉ với tôi đó mới là mối tình, còn với tác giả, nhiều độc giả và cả chính người trong cuộc, đó có lẽ là cảm xúc không tên.

Chỉ bấy nhiêu thoáng đó thôi đã làm tôi xao xuyến rồi huống chi là với cả một Mắt-biếc-có-hậu thế này.

Tôi rung động.

Con tim tôi thổn thức khi bắt gặp hình bóng Ngạn ở Vinh. Tôi đã quên rồi dáng vẻ Ngạn trông thế nào nhưng còn nhớ lắm tình cảm tinh khôi và đong đầy của anh dành cho Hà Lan. Liệu có quá khi tôi nói bác Ánh là đang làm sống lại hình ảnh của Ngạn trong Vinh, bởi nào có gì mới ở cách xây dựng nhân vật? Thế là sau rốt, tôi cũng bình yên những nhịp đập.

*

Nếu Mắt biếc còn mãi vương vấn nơi tôi lòng ngờ vực, thậm chí hoang mang về tình cảm Hà Lan dành cho Ngạn thì Chuyện tình đã đá bay dấu chấm hỏi kèm cả dấu chấm than về tình cảm của Miền đối với Vinh. Không phải cái kết làm được điều này mà chính nhờ sự khác biệt ở ngôi kể của nhân vật.

Cùng là ngôi thứ nhất nhưng Mắt biếc bị bó hẹp trong trong góc nhìn và suy nghĩ của duy một Ngạn, còn Chuyện tình được nới rộng ra đến Miền, đến Phúc, thậm chí đến cả nhân vật nhỏ tuổi nhất - người viết lại câu chuyện này. Bên cạnh nhược điểm (tôi tạm gọi là) phóng tác Mắt biếc với một cái kết khác thì việc bác Ánh ban cho từng nhân vật quyền tự do lột tả nội tâm là ưu điểm thứ nhất của quyển sách.

Bằng cách này, bác tác giả đã cứu một Chuyện tình ngày nay không mới so với Mắt biếc, cũng đồng thời cứu một Mắt biếc năm xưa với đầy những ray rứt và bồi hồi.

Bằng cách này, bác tạo sự khác biệt giữa Mắt biếcChuyện tình. Trước giờ nhắc đến Mắt biếc tôi đồng thời hiểu đó là câu chuyện cuộc đời Ngạn. Sau này nếu nhắc về Chuyện tình tôi sẽ không đặt Vinh, hay Miền, hay Phúc cạnh tên sách nữa vì đây là chuyện đời của hơn một người.

*

Thật thì tôi thích Mắt biếc ghê gớm nhưng đã quên hẳn tên của gã làm Hà Lan ễnh bụng. Hắn mờ nhạt và xấu xa từ đầu chí cuối. (Phải nhạo thêm rằng cách Hà Lan mê muội hắn cũng thật xứng.) Thế mà cùng với ân huệ được ban cho Miền, Phúc lại được mặc sức bày tỏ cảm xúc, hơn thế nữa, được giãi bày nào là oan trái phí hoài của cha con anh (thật thì tôi thấy chi tiết này có phần khiên cưỡng, kiểu như bác Ánh gặp khó khăn với lý do trốn chạy của ông Bảy Chước - ba Phúc), nào là khúc mắc lỗi lầm với Vinh, nào là ham muốn một gia đình trọn vẹn theo lý lẽ của riêng Phúc, dẫu biết nỗi đau ở lại dành phần ai.

Những biến cố trong cuộc đời Phúc cứ ngấp nghé giữa thiện và ác, lương tri và tội lỗi. Nhiều hơn Mắt biếc, ưu điểm thứ hai, đây là giá trị nhân văn mà Chuyện tình mang lại.

Ừ thì Vinh chính là Ngạn, không khác một tí ti gì về nhân cách lẫn tình cảm trao đi. Ừ thì Miền đã lặp lại bi kịch của Hà Lan không chệch một đường ray nào. Nhưng Phúc lại một phiên bản khác với cái gã tôi đã quên tên. Anh là cây bút xóa chậm chạp và lắc lư sửa chữa từng chút một những sai lầm của gã kia, là nhân vật khiến Chuyện tình có được điểm khác hiếm hoi về nội dung so với Mắt biếc. Phúc tuyệt nhiên không phải là lời xin lỗi mà là món quà bác Ánh tạo ra dành tặng cho Ngạn năm xưa và Vinh ngày nay. Bởi không có anh, Miền chẳng bao giờ biết được trái tim mình hướng về đâu. Bởi không có anh, tôi chỉ là đọc lại Mắt biếc.

o0o

Đã quá nhiều tình cảm từ Mắt biếc được tôi nối tiếp sang quyển sách này. Nếu chưa từng có Mắt biếc, Chuyện tình chắc chắn hay một cách trọn vẹn từ mở đầu đến kết thúc, từ nội dung đến văn phong, từ gói gọn trong cảm xúc yêu đương đến mở rộng ra cả một giá trị nhân văn đằng sau nó.

Nhưng rồi, là tôi yêu sự không hoàn mỹ, là tôi yêu những trái tim thổn thức và bứt rứt, là dẫu cho Mắt biếc tù túng đến thế được phóng thích bởi Ngày xưa có một chuyện tình rộng rãi và thoáng đãng, thì người tôi yêu cũng chỉ có Mắt biếc mà thôi.

Xin níu kéo thêm một chút nữa, rằng nếu bác Ánh đào sâu hơn cuộc đời cậu Huân thì rất có thể Chuyện tình sẽ đánh bật được vị trí của Mắt biếc trong tôi. Tựa như khao khát được dán mắt vào những câu văn kể về Ngân và Khôi trong Phố vẫn gió, tôi cũng hồi hộp và tò mò về những cuộc tình của cậu Huân, hay đúng hơn là mong chờ cậu vẽ ra cho được hình ảnh người con gái khiến cậu tưởng như sống vất vưởng nhờ nhiều mối tình dở dang vắt vai nhưng thật ra lại luôn đằm mình trong một mối tình bất duy mỹ.
Profile Image for Anh.
363 reviews195 followers
December 22, 2016
Nói sao nhỉ, motip truyện thì không mới, cái bi trong Ngày xưa có một chuyện tình (NXCMCT) cũng khá giống với các tiểu thuyết tình cảm đang nhan nhản trên thị trường và NXCMCT cũng có một sự giống 80% với Mắt Biếc - nhưng ơn Chúa, bác Ánh đã cho các nhân vật của mình một cái kết có hậu :D (một sự bù đắp nhẹ cho những ai từng khóc sướt mướt khi đọc xong Mắt Biếc).

Nói tóm lại là không biết review khen chê ra sao, chỉ thấy là đọc xong thì lòng khá nhẹ nhàng và hên là quên được luôn đôi chút khó chịu khi ở những đoạn gần cuối, bác Ánh sa đà vô bộc lộ tâm lí và suy nghĩ của nhân vật thông qua định nghĩa về tình yêu hơi bị nhiều, làm đọc thấy nhiều chữ quá nên hơi mệt.

Nhân vật đáng yêu, ai cũng có nét đáng thương và đáng trách, có đúng có sai nhưng cả 3 nhân vật chính đều là người dũng cảm.
À mà nhân vật tui thích nhất truyện này là cậu Huân á, chớ không phải ai trong 3 nhân vật chính đâu. Ông cậu có một sự kì bí nhẹ, thoắt ẩn thoắt hiện, lâu lâu ở đâu từ Phô Thị bay ra phán cho Vinh nghe những triết lí đúng boong về tình yêu - kiểu như người khai sáng Vinh trong đoạn đường tình ái, haha :)))

Như thường lệ, có vài triết lí nghe hơi bị thích:

Tình yêu là chuyện rất khó nói, con à. Đi tìm tình yêu cũng phiêu lưu giống như đi tìm kho báu vậy. Con không thể biết trước cái con sắp đào lên là những thỏi vàng hay chỉ là những mảnh bát vỡ.

Tôi thì nghĩ chính tình yêu mới đem lại hương vị cho nụ hôn. Hôn một người mà mình không yêu, tôi chưa bao giờ thử làm thế, không phải vì lý do đạo đức mà vì tôi tin rằng đó là nụ hôn vô cùng nhạt nhẽo.

Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình.

Đôi lúc tôi nghĩ yêu là yêu. Cậu Huân từng nói với tôi “Người ta chỉ có thể định nghĩa tình yêu bằng chính tình yêu, con à. Tình yêu là thứ không thể dán mác. Cho điểm tình yêu hoặc gán cho tình yêu bất cứ thang bậc nào là cách tốt nhất để chứng minh mình không hiểu nó”.

Sau này, tôi nghe ai đó phân loại tình yêu: yêu bằng lý trí và yêu bằng con tim. Với tôi, tình yêu chẳng liên quan gì đến lý trí. Lý trí không biết yêu. Giống như cảnh sát giao thông, lý trí chỉ có nhiệm vụ theo dõi và uốn nắn con tim - với cái còi lúc nào cũng lăm lăm trên miệng. Và con tim, như lịch sử nhân loại đã chỉ ra, lắm khi vượt đèn đỏ hoặc đi vào đường một chiều. Bởi cũng như con người, con tim luôn có những giới hạn. Nó cũng đầy rẫy những lỗi lầm. Nhưng cho dù như vậy, lỗi lầm của con tim là loại lỗi lầm đáng tha thứ nhất trong các loại lỗi lầm mà loài người mắc phải.

Với một đối tượng có bề ngoài hấp dẫn, con người ta dễ dàng si mê ngay từ phút đầu tiên trong khi tình yêu có thể rất lâu sau đó mới đến, mà cũng có thể chẳng bao giờ đến.

Làm người tốt hiển nhiên khó hơn làm người xấu, vì người xấu chỉ đơn giản nhắm mắt tuân theo bản năng hấp hèn và dục vọng thầm kín lúc nào cũng gào réo trong lòng, còn người tốt phải vất vả chế ngự cái bản năng đang mai phục từng giờ và luôn chực chờ tìm cách sổng ra đó. Nhưng khi thắng được chính mình, ta sẽ thấy cuộc sống thật là tươi đẹp.

Tôi nghe người ta bảo tình yêu là lửa, sự xa cách là gió. Gió sẽ dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa lớn. Câu nói rất hay, nhưng không phải lúc nào cũng đúng. Sự xa cách chỉ nuôi dưỡng tình yêu trong trường hợp ta còn hy vọng, ta biết ta đang chờ đợi điều gì và ta vững tin sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp. Hy vọng chính là ôxy của tình yêu. Nếu không có chiếc cọc hy vọng để bám vào, tình yêu sẽ buông tay và ngọn lửa sẽ lụi tàn.

Có lẽ trên thực tế không có cái gọi là cao thượng trong tình yêu. Cao thượng nếu có, chỉ giới hạn ở cách hành xử. Còn về tình cảm, trái tim nào cũng bị sự ích kỷ giam cầm. Tôi bảo vệ cuộc tình của hai đứa nó chỉ vì Miền là một phần của cuộc tình đó. Ai tuyên bố tôi hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác, đó là một sự dối lòng. Làm sao có thể lấy hạnh phúc của người mình yêu làm hạnh phúc của mình trong khi mình là kẻ đứng bên lề ngôi nhà hạnh phúc đó và nhìn vào bên trong bằng ánh mắt thèm thuồng, ghen tị. Trong tình yêu, không có những huyền thoại sinh ra theo kiểu này. Tuyên bố đó chỉ đúng khi người ta đã hết yêu. Nếu còn yêu, cái mà kẻ thua cuộc nhận lãnh là sự bất hạnh – chứ không phải là ngược lại.

Hy sinh dĩ nhiên là một phẩm chất của tình yêu, thậm chí là phẩm chất cao nhất, nhưng trong tình yêu người ta có thể hy sinh tất cả, trừ người mình yêu. Nếu ta hy sinh cả người mình yêu thì có nghĩa cơ hội yêu bị dập tắt và tình yêu không còn tồn tại. Bởi yêu là một con người chứ không phải yêu một khái niệm, ta yêu một đối tượng cụ thể chứ không phải yêu đường viền hay ảnh chiếu của đối tượng đó.

Tôi nhớ cậu Huân từng nói với tôi: “Trái tim có ngữ pháp riêng của nó và trong hệ thống ngữ pháp rối rắm và đầy tính mờ đục đó, ‘yêu’ là một động từ bất quy tắc”.

Tôi nhớ có ai đó từng cảnh giác về tình yêu: “Không phải mọi thứ lấp lánh đều là vàng”. Nhưng tôi tin chắc nếu là vàng thì nó nhất định lấp lánh.
Profile Image for Phu.
780 reviews
March 10, 2024
2.75

Trước đây nhiều năm về trước, không hiểu vì lý do gì mà mình không để ý hay quan tâm gì tới Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình, rồi mãi sau này bắt đầu rộ tin vê phim chuyển thể, và mình còn thấy sách được đánh giá khá ổn nên đã tìm mua bản bìa cứng vì nghĩ nó sẽ hay 🙄 nhưng sự thật thì mọi thứ không như mình mong đợi...

Câu chuyện của cuốn sách xoay quanh mối tình giữa ba người bạn Vinh, Phúc và Miền, diễn ra từ khi họ còn là những đứa trẻ và trưởng thành.

Đập vào mắt mình đầu tiên là cách kể chuyện khác hẳn so với những cuốn sách khác của bác Ánh mà mình đã đọc, sách dày hơn 300 trang, không có tranh minh họa như những cuốn sách khác, và đặc biệt là lần này có nhiều hơn một người kể chuyện. Qua những lời kể đó ta thấy được một tình yêu chân thành của Vinh dành cho cô bạn Miền, tình bạn đẹp của Vinh và Phúc trong những năm tháng học trò. Một Vinh ngây ngô nhưng đầy chân thành và cậu tốt hơn theo từng ngày; hay một Phúc mạnh mẽ và tốt bụng khi luôn bảo vệ bạn bè.

Khác với những cuốn sách khác, Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình cho mình thấy nó tràn ngập ngôn ngữ yêu thương nhiều, nên thơ đến thế nào, bác Ánh lần này đưa câu chuyện tình yêu của các nhân vật đi theo một hướng đa dạng và trưởng thành hơn trước. Trong tình yêu đầy éo le giữa ba người là những đấu tranh tâm lý đầy giằng xé, hay chỉ đơn giản là sự chọn lựa lại khó khăn đến thế, tình yêu lúc nào cũng làm khổ con người.

Nhưng tiếc là lần này mình không cảm thấy ấn tượng nhiều lắm. Trong 100 trang đầu, cái cách mà mối quan hệ gắn bó của Vinh, Phúc và Miền thật sự chưa ấn tượng với mình vì mình cảm thấy nó kết thúc quá nhanh. Tiếp đó là những drama của truyện thì cũng bình thường nốt 🙁 mình nghĩ có thể lên phim nó sẽ nhạt thế nào :))) Cuối cùng mình càng nghĩ thì càng chán, sách hơn 300 trang và không minh họa nhưng lại có nhiều đoạn bình thường và dài dòng khiến mình khó chịu. Trong lời kể của ba nhân vật đó là những miêu tả tâm lý của họ trong tình yêu, nhưng mình thấy nó bị lặp lại quá nhiều lần.

Điều duy nhất mình thích được thêm nó những phần cuối, vì sự chân thành và hy sinh của một con người dành cho người họ yêu, còn là sự cao thượng của lòng vị tha. Khiến mình nghĩ tới Gánh hàng hoa :))
Profile Image for neverblossom.
470 reviews1,486 followers
October 29, 2024
Phiên bản Happy Ending của Mắt Biếc + nhiều chút quote về tình yêu same same trên google + love triangle tuổi thần teen = Ngày xưa có một chuyện tình
Profile Image for Duw Chou.
53 reviews6 followers
March 5, 2021
“Sau này, tôi nghe ai đó phân loại tình yêu: yêu bằng lý trí và yêu bằng con tim. Với tôi, tình yêu chẳng liên quan gì đến lý trí. Lý trí không biết yêu. Giống như cảnh sát giao thông, lý trí chỉ có nhiệm vụ theo dõi và uốn nắn con tim – với cái còi lúc nào cũng lăm lăm trên miệng. Và con tim, như lịch sử nhân loại đã chỉ ra, lắm khi vượt đèn đỏ hoặc đi vào đường một chiều. Bởi cũng như con người, con tim luôn có những giới hạn. Nó cũng đầy rẫy những lỗi lầm.

Nhưng cho dù như vậy, lỗi lầm của con tim là loại lỗi lầm đáng tha thứ nhất trong các loại lỗi lầm mà loài người mắc phải”
Profile Image for Tram Anh.
67 reviews
October 2, 2024
“Khuyết một nửa tôi đợi chờ một nửa
Như rằm chờ một nửa của vầng trăng
Như câu hỏi đợi một người để hỏi
Bạn có là một nửa của tôi chăng?”
________________
Mình bắt đầu đọc cuốn này vào những ngày chớm thu, mà với mình mùa thu bao giờ cũng gợi nhớ về những mảnh kí ức vụn vặt thuở nhỏ. Khoác lên mình một vẻ thơ mộng, nhẹ nhàng, với chút nắng dìu dịu và làn gió man mác, thu khiến lòng mình nhẹ tênh. Mình bỗng thèm cái cảm giác vô lo vô nghĩ thời thơ bé, và chẳng gì có thể đưa mình về với cái hồn nhiên, ngây thơ hồi ấy dễ hơn là truyện của bác Ánh.

"Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo", chắc bởi vậy mà khi đã qua cái tuổi còn say mê ngấu nghiến từng cuốn truyện của bác, mình lại thấy những chuyện tình bác viết như buồn hơn, day dứt hơn nhiều phần. Mình vẫn luôn mê truyện bác Ánh đơn giản chỉ vì không khí trong trẻo và nhẹ nhàng mà nó mang lại. Nhưng ở "Ngày xưa có một chuyện tình" lại có một vẻ gì đó rất khác. Có lẽ bởi tình yêu của Vinh, Miền và Phúc trong đây vốn chẳng còn đơn thuần là những lần cảm nắng chóng nhớ vội quên, nó là tình yêu sâu đậm được hình thành từ những sai lầm lạc lối, những hy sinh cao cả, và hơn hết là sự chân thành của một trái tim yêu da diết.

Thích một người
Là khi "những giọt nước mắt lăn trên má nhỏ Miền đủ khiến lòng tôi ướt sũng, trái tim tôi như nhũng trong bùn lầy".

Và "tình yêu là lửa, sự xa cách là gió. Gió sẽ dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa lớn... Hy vọng chính là oxy của tình yêu. Nếu không có chiếc cọc hy vọng để bám vào, tình yêu sẽ buông tay và ngọn lửa sẽ lụi tàn."

Lúc đọc xong mình thoáng nghĩ, liệu đây có phải chuyện tình mình thích nhất mà bác Ánh viết không nhỉ? Bởi hiếm có cuốn nào của bác Ánh mà khiến mình lặng người và thẫn thờ như vậy. Mình nghĩ nhiều về thế nào là đúng là sai khi yêu, và nếu tình yêu không bao giờ sai như mọi người vẫn bảo, thì nên tin vào lý trí hay nghe theo con tim. Cuốn này cũng làm mình băn khoăn về những-mối-quan-hệ-ba-người, và làm sao để không bao giờ một trong ba người có cảm giác mình bị thừa ra, vốn là một điều rất khó...

Điều làm mình thích "Ngày xưa có một chuyện tình" hơn cả là việc xây dựng và phát triển tâm lý nhân vật. Theo mình thấy, những cuốn khác của bác Ánh không quá chú trọng đến yếu tố này, nhưng ở đây mấu chốt khiến câu chuyện hay và trọn vẹn hơn lại chính nhờ vào những biến chuyển trong nội tâm nhân vật. Nửa cuối của truyện có khá nhiều chi tiết đắt giá và vì vậy mình thích cuốn này hơn nhiều.

Bên cạnh đó, mình cực kỳ ấn tượng với những chiêm nghiệm sâu sắc của bác Ánh về tình yêu. Những đoạn bác viết về tình dù câu từ mộc mạc, gần gũi nhưng lại khiến mình thực sự rung động, hay và thấm đến từng chữ.

Tóm lại, mình rất rcm mọi người đọc cuốn này của bác Ánh, tuyệt vời từ cốt truyện đến văn phong ạ.
Profile Image for Thi Nguyên (Thảo Điền).
337 reviews408 followers
January 7, 2019
Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình - Nguyễn Nhật Ánh (2016)
Sài Gòn, 18/01/2017
Đánh giá: 6.5/10 điểm

Ngày xưa có một chuyện tình = Hoàng tử bé (phiên bản lỗi) + Mắt Biếc (kết có hậu)
Giống như bác Ánh có một chú Pikachu là Mắt Biếc, nhưng tiến hóa nhờ Hoàng tử bé phiên bản Việt nên trở thành chú Rồng Hải Phòng đang hot hiện này =))

Mình vừa phát hiện ra một chân lý, thời gian đọc sách không phụ thuộc vào số trang của một cuốn sách, mà dựa vào độ hay của cuốn sách đó. Như cuốn này dày 300 trang và mình lướt trong 1 đêm. Đoạn đầu còn đọc chầm chậm cho vui, tới những phần cuối là những tràn triết lý siêu việt siêu hình siêu nhân siêu thị nên mình chỉ đọc đoạn hội thoại cho xong.

Kiểu như cuốn này nếu bác Ánh vẫn làm một cuốn truyện ngắn bình thường, thì có lẽ mình sẽ thông cảm hơn. Đằng này bác cố gắng thêm bao nhiêu chữ nghĩa văn chương, thêm bao nhiêu câu triết lý sướt mướt để cho thành truyện dài, thành ra nó trở nên lố bịch và lỗi hơn bao giờ hết.

Chả biết hồi trước đọc review ở đâu nghe bảo cuốn này tiết lộ kết thúc của các cuốn truyện trước của bác, cứ tưởng sẽ có cái kết của truyện Mắc Biết và Cô gái đến từ hôm qua chứ. Đúng là bị hố mà, biết vầy từ đầu mình đã không đọc thêm tác phẩm nào của bác Ánh nữa rồi. Bởi càng đọc càng thấy thất vọng, kiểu văn chương bác giờ định hướng XHCN cmnr.
Profile Image for Ngân Kim.
37 reviews
January 7, 2018
It is easy to fall in love (or we think we fall in love) with someone eager and charming because we are usually befuddled by gorgeous appearance. Human beings are kind of weird, always purchase what we do not have and only perceive the value of something when we lost it (or nearly lost it).

I just want to send this message to my unborn daughter (OMG, have I gone nut? Seriously I send it to myself). There might be plenty of guys in your whole life can drive you crazy and make your heart beats fast, but do not move so fast, do not let those flatterers cloud your eyes. He may deceive you about the idea following your heart, but I dare say that you are better follow both your heart and mind since we cannot live using hearts only. There are too many obstacles ahead waiting for you, life must not be easy like the way you think it is when you was 17!. So, whenever you hesitate, ask yourself and look deeply into your heart, who are the one always there for you? Who are always next to you when your fail and get lost? If you have that one, you are a lucky girl.
Profile Image for Minh Trang.
620 reviews186 followers
October 20, 2016
Mỗi năm khi bác Ánh ra sách mới là dân tình lại xôn xao. Và sau khi đọc thì lại có nhiều ý kiến chê sách dở. Thôi thì cũng là do người ta kì vọng lớn quá nên khi thất vọng thì hụt hẫng cũng nhiều.

Trước khi sách chính thức phát hành đã có thông tin lần này bác Ánh không viết truyện trong sáng thuần túy như xưa, mà có thêm những chi tiết 16+. Đại để là chuyện tình tay ba, hai anh bạn thân cùng yêu một cô gái, nhưng cô ấy chỉ chọn một anh, về sau anh bạn kia gánh trách nhiệm lo cho cả cô gái lẫn đứa con cô ấy có được với bạn thân của mình. Rất là éo le :))

Mình thấy bác xây dựng câu chuyện này có phần lý tưởng quá, như thể bác muốn bứt phá trong cách viết nhưng ngại, cứ rón rén như sợ độc giả không nhận ra mình. Thành ra câu chuyện là một điều chưa tới, cứ lỡ cỡ, lưng chừng. Và mình là fan của bác cũng cảm thấy cuốn sách này hơi fail :((

Bìa sách vẫn xấu như mọi khi, và giá vẫn cao kinh khủng :))
Profile Image for Pilly.
159 reviews
August 12, 2018
Lần đầu tiên mình cho 1 cuốn truyện dài vào favorites. Vì thường vào favorites thì mình chỉ cho mấy cuốn self - help hay đại loại vậy.
Truyện rất hay và có sự đột phá, đặc biệt là về cách kể chuyện. Phải nói là đột phá so với mấy truyện khác của chú Ánh. Đc kể theo lời ủa cả 3 nhân vật. Chả trách sao hồi ấy truyện này hot vậy :v
Mà chú Ánh cũng đánh trúngg tâm lý người đọc :v Ban đầu đọc ngoài bìa sau thì tưởng là Miền sẽ cưới chú Huân bỏ Vinh. Ai dè vô truyện lại khác :v quả là tình tiết bất ngờ :v:v:v:v
Mà cũng chưa bao h mình nhớ tên nhân vật dai như vậy haha
Nói chung truyện này hay cực ư ư
Chỉ là phần in ấn bên trong thì trang sách nó hơi lỗi nên in lệch nhưng kệ :v
Kết thúc cuối là bất ngờ nhất vì tất cả gộp lại là lời nhân vật của ng con :v:v:V
Nói chung là cạn cmnr lời luôn haha
Đọc cuốn này nhớ cuốn ''Đi qua hoa cúc'' dã man. Chỉ có điều ĐQHC kết bùn :v
Profile Image for T O À N P H A N.
514 reviews779 followers
December 26, 2023
"Làm người lớn gần giống như là làm nỗi buồn vậy."

Làm người lớn đúng thật là buồn, nhất là khi dính vào mấy cục chuyện tình, lại còn là tình tay ba. Một như đốm lửa, một như khí trời, ở giữa là giằng xé ở đi. Người ta vì tình mà chi li, cũng vì tình mà cao thượng. Được rồi mất, đau rồi lành, đều qua hết, nỗi buồn có thể còn vương lại chút xíu, nhưng rồi cũng nguôi, xuôi thành kỷ niệm. Đọc xong câu chuyện tình này, tui thấy mừng cho tất thảy.

Tui thích những đoạn độc thoại nội tâm dài dằng dặc mà bác Ánh dụng công viết, dầu những mắc mứu đó đã xuất hiện rất nhiều ở những câu chuyện khác rồi, tui vẫn vì muốn nắm níu một chút hy vọng cho nhân vật mà vừa đọc vừa có thể hòa mình vào. Xong rồi tui mừng ghê nơi, người lớn trăm ngàn nỗi lo đúng là buồn thiệt, nhưng cố gắng vượt qua rồi thì sẽ toàn nụ cười, hết buồn cái một.
Profile Image for Trang.
166 reviews96 followers
December 5, 2016
"Tôi làm tất cả, chỉ vì tôi tin rằng tình yêu không thuần túy là cảm xúc mà còn là một nỗ lực lớn lao để thu hẹp mọi khoảng cách, san bằng mọi hố sâu, cuối cùng để ai cũng có thể tìm thấy cho đời mình một chỗ nương náu đáng tin cậy. Cho đến tận khi đám cưới diễn ra tôi chưa một lần đắn đo tôi sẽ có một người vợ như thế nào mà chỉ băn khoăn Miền sắp lấy một người chồng như thế nào, và tôi cố tự hoàn thiện mình mỗi ngày để em có thể yên tâm về điều đó."
Profile Image for QHuong(BookSpy).
1,083 reviews824 followers
February 7, 2019
Mình khá bất ngờ khi thấy khá là thích cuốn này sau khi đã đọc xong, vì mình thường không thích thể loại lãng mạn, chuyện tình yêu như vậy. Nội dung cuốn này thực ra rất đơn giản và gặp tương đối khá nhiều ở các bộ phim và nhiều tiểu thuyết ngôn tình, nói về một cuộc tình tay ba giữa ba người bạn quen nhau từ hồi bé, Miền, Phúc và Vinh. Tình tiết cũng đơn giản thôi, và câu chuyện bắt đầu từ hồi ba nhân vật còn bé và đi đến thời điểm họ tầm 25 tuổi - một sự kiện xảy ra sẽ thử thách tình yêu của mỗi người.

Cuốn sách này không chỉ nói về tình yêu mà còn nói nhiều về tình bạn nữa. Khi nào thì tình bạn trở thành tình yêu, và khi nào thì ta nên coi trọng tình bạn hơn tình yêu, và khi nào thì tình bạn và tình yêu là một. Tất cả những câu hỏi đó đều được nêu ra trong từng giai đoạn của mối tình tay ba này. Tác giả đi sâu vào nội tâm và tâm lí nhân vật, đặc biệt là khi thích ai đó, và cái thích phát triển thành yêu, rồi khi làm bạn với nhau và đột nhiên đã thành yêu nhau, cảm giác khi yêu thế nào, cảm giác được hôn người mình thích ra sao. Những cái đụng chạm nhẹ nhàng của tình yêu được miêu tả vô cùng tinh tế, cùng với đó là những câu "triết lí" về cảm giác yêu mà mình thấy rất lãng mạn, với một số người có thể khá lan man dài dòng và sến sẩm, nhưng mình nghĩ là tác giả nói rất đúng. Những rung động của việc thích và yêu ai đó là vô cùng đáng giá và tác giả đã thể hiện hết được điều đó thông qua những suy nghĩ và hành động của nhân vật. Phần kết, những "triết lí" có dài dòng hơn chút, đọc có thể hơi mệt hơn, nhưng ngẫm từng từ một thì thực sự ý nghĩa của chúng không có gì quá phức tạp cả, mà lại rất dễ hiểu nữa. Cách viết của tác giả theo mình thì rất dễ vào đầu, nó không quá văn hoa đến mức khóc hiểu, nhưng cũng không phải quá giản đơn, vì để diễn tả được những cảm xúc nhẹ nhàng, đôi lúc mãnh liệt trong câu chuyện này rất cần một lối viết tinh tế, uyển chuyển, mang tính nhạc, và mình nghĩ là tác giả đã thành công trong việc chọn ra ngôn ngữ đó để viết.

Không khí của câu chuyện rất là thơ mộng, nhạc điệu, và nhẹ nhàng, phù hợp đọc khi mình thấy căng thẳng hoặc đơn giản khi rơi vào trạng thái "reading slump". Truyện không có gì mới, nhưng lối kể chuyện giúp cho mình hình dung rõ ràng hơn về các sự kiện, đồng thời lại đóng vai từng nhân vật một vì tác giả chọn cách kể chuyện thay phiên như từ quan điểm nhìn của mỗi nhân vật. Qua đó, mình dễ dàng phán xét, chỉ trích, cảm động trước từng hành động, từng nhân vật ở lúc này lúc nọ.

Kết thúc của cuốn sách cũng đã chứng minh cho mình một điều mà trước đây mình từng được khuyên rằng là "mình nên cưới người mà yêu mình hơn mình yêu người đó". Điều này thể hiện rất rõ ràng và súc tích qua câu chuyện tình tuyệt đẹp trong cuốn truyện này.
Profile Image for Len.
Author 17 books55 followers
September 19, 2016
[chẳng biết có không nhưng thôi cứ để *SPOILER ALERT* cho chắc]
Tôi đọc và tôi ức chế, nhưng rốt cuộc cái kết đã làm tôi dịu lại.
Thực tình đã có không ít bạn bè tôi bảo những cuốn gần đây của NNA không hay, trong số đó tôi cũng chỉ mới đọc Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh nên cũng chẳng biết nên gật hay lắc, tối qua liền đi mua thử quyển này.
Và cũng thực tình, câu truyện khiến tôi không thể dừng lại, đã giở trang đầu tiên là phải đọc đến dòng cuối cùng. Nhưng nó vẫn khiến tâm tình tôi bức xúc và đứng ngồi không yên, chung quy chỉ tại các nhân vật làm tôi vừa thấy thương vừa thấy ghét.
Như một bộ phim Hàn ăn khách, câu truyện trải dài từ khi các nhân vật còn nhỏ (không nhỏ lắm) đến khi họ đã trưởng thành. Từ cái thời trong sáng và vụng dại, bồng bột và vô ưu đến quãng thời gian chín chắn và bộn bề. Vinh - Miền - Phúc, xen giữa họ là tình bạn và tình yêu, là hai thứ chỉ có thể có được cùng lúc nếu như người ta biết cân bằng giữa chúng. Họ trải qua những năm tháng học sinh cùng với nhau, với tình bạn đẹp đẽ đáng ngưỡng mộ, với những cảm xúc lứa đôi chớm nở như những chồi non vươn mình sau cơn mưa rào, với những xích mích, những hiểu lầm vụn vặt, những nỗi đau vô tình gây ra, những lần thất vọng làm tim thổn thức. Cho đến một ngày số phận chia cắt họ, không lý do, để rồi chính nó mang họ lại với nhau, đồng thời gỡ ra những nút thắt đã trở nên nhạt nhòa theo năm tháng.
Được viết hết sức giản dị và hồn nhiên như một đứa trẻ, nhưng lại phức tạp và xúc cảm như một người lớn, câu truyện là những bài học về cuộc sống, về tình yêu và những gì mà nó có thể mang lại hoặc tước đi từ ta. Quyển sách để lại cho tôi những cảm xúc rất quen nhưng lại rất khác. Để rồi tôi chợt nhận ra bản thân mình phần nào cũng giống các nhân vật trong truyện.
P.s: Đổ thừa tại câu chữ, nhiều lúc có cảm tưởng đang đọc bản dịch của một quyển sách tiếng Anh :))
Profile Image for Dy Dy.
186 reviews
September 26, 2016
Nội dung truyện làm mình nhớ tới bài "Tôi hỏi cây tần bì" (V. Kirshon) do Alexander Rybak hát, nghe buồn ơi là sầu:
Tôi hỏi cây tần bì, người tôi yêu ở đâu
Tần bì chỉ lắc đầu không đáp
Tôi hỏi cây phong, người tôi yêu ở đâu
Phong trút xuống lá mùa thu vàng rực

Tôi hỏi mùa thu, người tôi yêu ở đâu
Mùa thu đáp bằng cơn mưa tầm tã
Tôi hỏi mưa, người tôi yêu ở đâu
Mưa rả rích khóc bên ngoài cửa sổ

Tôi hỏi trăng người tôi yêu ở đâu
Trăng lặng lẽ núp mình sau mây tối
Tôi hỏi mây, người tôi yêu ở đâu
Mây tan ra giữa trời xanh vời vợi,

Ơi bạn thân, bạn duy nhất của tôi,
Nói tôi nghe, nàng trốn đâu mất vậy
Bạn yêu ơi, hãy chỉ giùm tôi với.
Người tôi yêu bây giờ ở nơi đâu

Bạn của tôi, người trung tín của tôi
Bạn đáp lời, những lời chân thật nhất
Rằng: “Bạn ơi, người bạn yêu thuở trước;
Người của bạn thuở trước, bạn ơi
Người của bạn, người thương yêu của bạn.
Người ấy bây giờ là vợ tôi”.

Cũng hay nhưng không quá xuất sắc như mình mong đợi; mình không bị ám ảnh như khi đọc Mắt biếc hay bị bất ngờ như Cô gái đến từ hôm qua. Có thể vì 2 quyển này đã quá có ấn tượng với mình, hoặc cũng có thể vì suy nghĩ và cảm nhận của mình đã khác hơn ngày xưa nhiều rồi. Gần 10 năm (nghe sao lâu thấy sợ) kể từ lần đầu tiên mình đọc tác phẩm của NNA, mình nhớ hình như đó là năm lớp 11 (quyển Cô gái đến từ hôm qua), bây giờ mình đọc sách của chú Ánh cảm thấy câu chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều và gần như có thể sớm đoán ra kết cục của câu chuyện. Sống lâu có thể giúp cho người ta có nhiều kinh nghiệm nhưng đồng thời cũng làm cho cảm xúc chai sạn đi thì phải, rất tiếc là bộ não con người không có phím Shift+Del như máy tính để mình có thể xóa bớt mấy cái kinh nghiệm mà mình hok thích.
Thôi nói chung là vẫn ủng hộ chú Ánh. Sẽ giới thiệu cho bạn bè cùng đọc
Profile Image for Thanh Thanh.
290 reviews8 followers
October 1, 2016
Cho bác Ánh 5 sao luôn. Do cũng lâu rồi mình không đọc của tác giả Việt Nam nên bây giờ gặp một cuốn sách hay và đọc liền trong một ngày thật là vui. Mà buồn nhiều hơn vui, bác Ánh hay viết truyện buồn mà.

Mình không phải là fan cứng của NNÁ. Đó giờ cũng mới đọc được 7,8 cuốn thôi, mà trong đó có 1,2 cuốn mình đã quên hết sạch vì đã đọc lâu lắm lắm rồi. Chắc vì giọng văn cuốn nào cũng giống nhau, ngây thơ, mộc mạc, trong sáng như con nít.

Cuốn sách này có gì khác biệt nhỉ?
-Việc sử dụng lời kể của nhiều nhân vật khá hay, nó khiến mình cảm thấy gần gũi với các nhân vật hơn. Cá nhân mình thích lời kể của Vinh và Phúc hơn của Miền.
-Tình yêu là đề tài muôn thuở của văn chương, và trong cuốn sách này cũng vậy. Trong những cuốn mình đã đọc, NNÁ tập trung vào tuổi thơ, tình bạn, những tình cảm con nít nhiều hơn, còn NXCMCT bàn luân về tình yêu rất nhiều, có vẻ người lớn và trưởng thành hơn. Những câu kết luận về tình yêu cũng triết lí lắm và rất phù hợp với câu chuyện, nhưng nó có đúng không thì chưa nói được. Mình nghĩ mỗi người sẽ tự nghiệm ra cho mình những điều khác nhau, bởi vậy đề tài tình yêu mới muổn thuở. :v
-NXCMCT cũng có chút gì đó giống Mắc biếc nhưng cũng không giống. Nhìn vào cái bìa là biết tình tay ba rồi, bởi vậy lúc đầu mình cũng sợ lắm, thể nào cũng gây đau đầu và có nhân vật hành động ngu ngốc. Vậy mà không, ai cũng tốt, ai cũng đáng thương, bởi vậy càng làm câu chuyện thêm buồn, làm mình không biết phải kết thúc như thế nào mới là có hậu. Bây giờ thì đọc xong rồi, thấy cái kết cũng hợp lí. Cần gì kết thúc buồn khi cả câu chuyện đã đủ buồn rồi.
Profile Image for Dox Thanh.
18 reviews1 follower
June 15, 2017
Cuốn truyện được tặng từ một người bạn đặc biệt. Có thể nói là mình thích truyện này nhất trong số các truyện mình từng đọc của Nguyễn Nhật Ánh.
3 đứa trẻ, 2 cuộc tình, 1 gia đình lớn.
Đúng sai trong tình yêu không thể phân định được, chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất và cũng chỉ cần chừng đó người hiểu. Nếu ví tình yêu của Miền như một cái cây thì tình yêu của Phúc như ngọn lửa, và tình yêu của Vinh như là không khí. Cây bắt ngọn lửa, bùng cháy mãnh liệt. Rực rỡ thật đấy nhưng cuối cùng chỉ gây tổn thương cho cây rồi tàn lụi. Không khí vô hình, không nhìn thấy được nhưng cho đến cuối cùng lại là điều mà nuôi sống cây.
Profile Image for Minh Trang.
36 reviews8 followers
April 11, 2020
Cuốn mình thích nhất trong 6-7 cuốn đã đọc của bác Ánh. Nhiều người nói đây là phiên bản có hậu của Mắt biếc, nhưng sau khi đọc cả 2 thì "Ngày xưa có một chuyện tình" để lại cho mình nhiều cảm xúc hơn hẳn. Nhất là đọc mấy đoạn suy nghĩ của Vinh, rưng rưng nước mắt mấy lần. May quá cái kết có hậu đúng ý mình chứ không chắc tức chết với cặp đôi kia mất!
Profile Image for huynh ly.
97 reviews
March 2, 2023
Hồi nãy mình cho review lộn vì đọc trên web kh có bản full, nhưng phải tìm ngay bản full khi review ở trên này cao quá. Mặc dù thích đọc sách chữ hơn nghe radio nhưng cũng đã dành 4 tiếng để nghe vì gây cấn quá.

Trong suốt quá trình đọc, truyện này vừa vui mà đến đoạn gần cuối thì mình hơi bực mình ấy. Phúc bản thân trong câu chuyện không hề yêu Miền như cách Vinh làm, còn nói dạng như qua 2 năm là quên rồi, quen một vài người trên môi trường đại học, rồi sau đó quay về quê và kêu bỏ trốn cùng nhau, bỏ Vinh lại. Không hiểu nổi. Người ta có câu “nếu muốn thì sẽ tìm được lý do thôi.” Phúc có thể lén ba để liên lạc với Miền nhưng Phúc đã không làm vậy. Rồi sau đó quay về tranh công và nói rằng mình là ba đứa nhỏ, kiểu đúng cáu luôn ấy. Và Miền cũng vậy, suy cho cùng giữa Vinh và Miền không phải là tình yêu thật sự, lúc trước là tình nghĩa bạn bè, sau là tình thương gia đình, chứ nếu thật sự yêu thì ngay lúc Phúc mở lời hẳn đã từ chối rồi. Nhưng cũng không trách được vì người ta vẫn thường nói, “Không thể nhắm mắt khi băng qua đường, cũng như không thể ghét, một người đã từng thương.”

Nhưng vẫn rất mừng vì cuối cùng Phúc nghĩ về ngày xưa, và nhận ra bản thân đang sai trái đến mức nào. Và cũng thương Miền khi cuối cùng lại chọn Vinh, người đã luôn bên mình, bảo bọc, chở che cho mình. Nếu Vinh không đến được với Miền như cách Ngạn không thể đến được với Hà Lan, chắc mình lại trầm cảm nữa mất.

Mặc dù Vinh từng nói Vinh ích kỷ, nhưng bản thân mình thấy Vinh không ích kỷ tí nào cả. Suốt nhiều năm trời vẫn ở vậy, thương Miền, một lòng với Miền, thì sao gọi là ích kỷ được. Vinh nói đúng

“Hi sinh là phẩm chất cao nhất của tình yêu. Trong tình yêu, ta có thể hi sinh tất cả trừ người mình yêu. yêu là yêu một con người, chứ không phải một khái niệm. Ta yêu một đối tượng cụ thể, chứ không phải đường viềng hay ảnh chiếu của đối tượng đó.”

“Có lẽ trên thực tế, không có cái gọi là cao thượng trong tình yêu. Cao thượng nếu có chỉ giới hạn ở cách hành xử, còn về tình cảm, trái tim cũng bị sự ích kỷ giam cầm.”

Có lẽ “Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình” là những cuốn sách hay nhất mình đọc trong năm nay, nhưng chắc chắn, Vinh là nhân vật nam mình thương nhất. Một người cần cù, chịu khó, chung thuỷ, và không ngần ngại để người mình yêu đi khi bản thân biết họ không hoàn toàn hướng về mình.
Profile Image for SachChuyenTay.
97 reviews309 followers
September 18, 2017
REVIEW: NGÀY XƯA CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH - Sách có sẵn tại Sách Chuyền Tay!
Nhắc đến Nguyễn Nhật Ánh chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ ngay đến “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” hay “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh”. Riêng mình thì chỉ nhớ tới mỗi “Đảo mộng mơ” do ngày đó đọc kha khá truyện của tác giả này, chắc cũng phải 4-5 năm rồi nên cứ nhớ nhớ quên quên. Chị gái mình rất thích truyện của Nguyễn Nhật Ánh vì thế tủ sách nhà mình có sắp trọn bộ sách của ông rồi nhưng mình vẫn chưa có thời gian và đủ hứng thú để đọc hết. Mới đây, Nguyễn Nhật Ánh có ra mắt cuốn “Ngày xưa có một chuyện tình” và y như rằng về đến nhà đã thấy chị mình mua nó. Và sau đây là chút ít cảm nghĩ của mình.
“Ngày xưa có một chuyện tình” kể về mối tình thuở thơ ấu của Vinh – Miền – Phúc. Vinh thích Miền, ngay từ lúc mới là cậu học sinh cấp hai. Và cái sự “thích” ấy lâu dần trở thành “yêu”. Tình yêu của Vinh dành cho Miền là thứ tình cảm lặng thầm, lặng lẽ qua từng ngày. Nó dai dẳng, bền bỉ hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Dù cho tất cả mọi người xa lánh Miền, dù ăn bao nhiều trận đòn từ anh trai Miền, dù chịu quá nhiều tổn thương, Vinh vẫn âm thầm chịu đựng, vì Miền. Miền là con gái, nên có sự nhạy cảm hơn bình thường, và nó biết tình cảm của Vinh. Nhưng nó lại gặp Phúc – bạn thân chí cốt của Vinh. Ở Phúc toát ra sức hấp dẫn khiến Miền không sao cưỡng lại được. Ở cái tuổi mới lớn, còn nhiều bỡ ngỡ và sự ngây thơ, Miền bất chấp mọi thứ kể cả Vinh để ở bên Phúc. Còn Phúc, tuy biết Vinh thích Miền, nhưng bản thân nó cũng không cản nổi tình cảm của mình dành cho Miền. Nên nó ích kỷ, đến bên Miền. Chuyện tình tay ba tưởng chừng như sẽ làm mất đi vĩnh viễn tình bạn nhưng không, bằng tất cả lòng cảm thông và sự cao thượng của Vinh, chúng nó vẫn giữ nguyên vẹn được thứ tình bạn đẹp đẽ đó. Rồi vào một ngày, Phúc biến mất không một dấu vết. Điều đó đã làm đảo lộn cuộc đời của cả 3 đứa Vinh – Miền – Phúc.
Sau khi Phúc biến mất, Miền cũng đột ngột rời quê đến nhà chị gái ở, còn lại Vinh trống trải hoang hoải suốt những năm tháng còn lại của thời học sinh. Được một thời gian, Miền trở về nhưng không tiếp tục đi học nữa, thay vào đó Miền ở nhà trông bé Su – con chị gái Miền. Vinh đậu đại học và ra Đà Nẵng ở hẳn. Nhưng cứ mỗi lần về đều đến thăm Miền. Sau khi tốt nghiệp, Vinh xin về quê dạy học và vẫn thường xuyên lui tới nhà Miền. Nó biết, nó vẫn yêu Miền như ngày nào. Sau khi biết được bé Su chính là con của Miền và Phúc, Vinh quyết tâm hỏi cưới Miền và nhận mình chính là cha đẻ của bé Su năm đó. Cuộc sống vợ chồng của Vinh và Miền đang rất yên ấm thì Phúc đột ngột trở về. Khi Phúc biết bé Su chính là con trai mình, nó tìm cách thuyết phục Miền cùng nó bỏ trốn. Một lần nữa, Miền vẫn không thể từ chối Phúc. Ngày hôm ấy khi Miền đồng ý bỏ trốn cùng Phúc, Vinh đã biết được hết mọi chuyện và lẳng lặng bỏ ra Đà Nẵng để kế hoạch của Miền và Phúc được êm xuôi. Nhưng đêm ấy Miền không đi, Phúc cũng tự ý rời đi một mình. Và khi Vinh trở về, một cái kết viên mãn được mở ra cho tất cả.
Ban đầu khi đọc cuốn sách này, mình không hề thích tính cách của nhân vật Vinh. Mình cảm thấy Vinh quá hiền lành, nhút nhát và quá yếu đuối. Vinh thích Miền lâu đến vậy, si tình đến vậy nhưng chưa một lần mở lời. Ngoài việc âm thầm ở bên để che chở, giúp đỡ, Vinh chấp nhận nhìn Miền hạnh phúc bên người khác. Tình yêu đơn phương của Vinh cứ dài dằng dặc, mỗi ngày một lớn lên và chẳng có cách nào thoát ra được. Đó là một nỗi cô đơn kéo dài suốt bao năm tháng, một nỗi buồn mãi chẳng thể vơi, một chuyện tình không có hồi kết.
“Khuyết một nửa tôi đợi chờ một nửa
Như rằm chờ một nửa của vầng trăng
Như câu hỏi đợi một người để hỏi
Bạn có là một nửa của tôi chăng?”

Nhưng rồi càng ngày, cách hành xử của Vinh càng khiến mình thấy cảm phục. Trên đời được mấy ai có tình yêu như thế, cao thượng và hy sinh vì người mình yêu nhiều đến như thế? Hết lần này đến lần khác, người chịu tổn thương vẫn là Vinh. Suốt bao nhiêu năm trời, Vinh đều hết lòng yêu thương Miền, bỏ lại sau lưng quá khứ lầm lỗi của Miền để được ở bên. Vậy mà Miền có ý định rời bỏ Vinh để kiếm hạnh phúc riêng. Dù biết là Miền có nỗi khổ riêng, nhưng nếu bỏ Vinh để ở bên Phúc thì thật quá đáng. Vinh không đáng bị đối xử tàn nhẫn như thế. Giống như Miền đã nói: “Cuộc đời tôi giống như một quả táo bị sâu, trong khi tình yêu Vinh dành cho tôi không một tì vết”.
Đọc xong truyện, mình nhận ra cuộc sống là hàng chuỗi các mâu thuẫn. Rằng con người thật tham lam, đặc biệt là chuyện tình cảm. Nhưng tình cảm là thứ không thể chi phối được, ai cũng muốn được hạnh phúc, con người ta chỉ làm theo bản năng để tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc của người này đôi khi chính là đau khổ của người kia. Chẳng một ai có được hạnh phúc vẹn toàn mà không nhận lấy khổ đau hoặc khiến người khác khổ đau.
“Nhưng khi tình yêu gọi tên, nó không thể làm ngơ vì nói chung con người ta ít ai có thể chống lại chính mình”
Sách của Nguyễn Nhật Ánh tuy vẫn văn phong ấy, phong cách ấy nhưng mỗi cuốn sách, mỗi câu chuyện đều để lại dấu ấn khác nhau cho người đọc. Đọc sách của ông lần nào mình cũng nhìn thấy chút ít bản thân mình ngày bé trong đó. Tuy cảm giác đã cũ, man mác buồn nhưng nó chẳng bao giờ phai nhạt, vì nó là một phần tuổi thơ của mình, góp phần tạo nên mình ngày hôm nay. Nếu muốn trở về tuổi thơ, hay tìm chút ký ức của quá khứ bị bỏ quên hãy tìm đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh, mình tin là ai cũng sẽ tìm lại được. Hoặc không thì cũng một lần được hóa thân vào nhân vật sống với thời thơ ấu đó, tuy không được ấm êm, sung sướng như thời đại bây giờ nhưng như thế mới đúng chất của tuổi thơ.
Ngoài cốt truyện ra thì điểm mình rất thích ở cuốn sách này đó là lối viết của tác giả. Câu chuyện được kể theo lời của cả 3 nhân vật, đan vào đó là những đoạn truyện về một đứa trẻ. Ban đầu mình không hiểu tại sao thi thoảng lại xuất hiện đoạn truyện về một đứa trẻ chơi đùa với một người đàn ông nhưng về sau khi gần đến đoạn kết, mình mới vỡ lẽ. Cách viết này khiến mình có thể hiểu rõ hơn về tâm tư tình cảm của các nhân vật, hiểu tại sao họ lại hành động, lựa chọn như thế. Điều đó khiến mình có sự cảm thông hơn và hiểu nhân vật hơn.
Truyện tuy nhẹ nhàng nhưng để lại ấn tượng sâu. Từng lời văn, từng câu chữ của tác giả dù rất mộc mạc nhưng đi vào lòng người.
______

Mực Mốc Meo
Nguồn: https://mucmocmeo.wordpress.com/2016/...
Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình

Tìm hiểu thêm về Sách Chuyền Tay - Books in the City
"Làm sống lại những cuốn sách bằng giá trị con người Việt"
Profile Image for Nguyễn Vũ.
Author 4 books114 followers
October 15, 2016
1. Có cảm giác bác Ánh rất chăm học mấy câu danh ngôn in trên lịch bloc.
2. Kết truyện dẹp tan mọi thiện cảm của mình về hình ảnh cậu nhóc.
Profile Image for Duc Thinh.
28 reviews23 followers
September 29, 2017
Quyển truyện đầu tiên của chú Ánh mình bắt đầu đọc khi mình học lớp 7, “Còn chút gì để nhớ”. Những năm lên cấp 3 lâu lâu mình vẫn lôi ra đọc, và thậm chí một vài lần nữa khi mình lên Đại học. Sau khi đọc Còn chút gì để nhớ, mình tìm đọc hầu tất cả những quyển còn lại của chú như bộ Kính Vạn Hoa, Mắt Biếc, Trại Hoa Vàng, Đi Qua Hoa Cúc, Những Cô Em Gái, Bong Bóng Lên Trời, Quán Gò Đi Lên. Tất cả những quyển đó đều để lại cho mình những ký ức đẹp. Sau này khi chú bắt đầu viết một loạt tác phẩm mới như Mình Là Bê Tô, Chúc một ngày tốt lành, Ngồi khóc trên cây, Bảy bước tới mùa hè, mình ít đọc dần. Mình còn nhớ khi chú ra quyển Mình Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh mình đã háo hức như thế nào. Rồi cái háo hức đó từ từ nhạt bớt, cho tới lúc nó tắt hẳn. Cho đến khi chú Ánh ra quyển Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình, dân tình háo hức, tung hô, coi đó như là một tác phẩm lớn của chú về tình yêu. Mà tình yêu thì là sở trường của chú. Nên sẵn tiện mình mua và đọc luôn.

Vẫn là chuyện tình thôi. Và mọi người nói đây là một quyển thuộc loại masterpiece của chú. Mình đọc mất 5 tiếng. Cảm nhận ban đầu là chú có đầu tư nhiều cho quyển này. Từ cách sắp xếp các mối quan hệ, xây dựng phần nền cho các nhân vật và phát triển họ lên. Truyện cũng có nhiều triết lý về tình yêu. Diễn biến của truyện cũng nhẹ nhàng vừa phải. Nói chung mọi thứ đều ổn cho đến khi truyện đi được hơn 1/3.

2/3 còn lại của truyện thì càng lúc càng nặng nề. Đành là chuyện tình, nhưng như chú Ánh viết thì…tình quá 😊)) Bởi vì trong truyện không có gì ngoài tình yêu cả. Tất cả nhân vật trong truyện của chú đều chỉ biết…yêu và nghĩ về nó. Đâm ra họ bị nhấn chìm vào tình cảm, vào ảo tưởng, và tự huyễn hoặc bản thân. Kể cả những nhân vật lúc còn nhỏ, chú cũng cho yêu sớm. Theo mình thấy, hoặc ít ra là thấy trong bản thân mình, con nít nó…không nghĩ nhiều như vậy. Mà con nít nó cũng chẳng tự hỏi mình tình yêu là gì, tại sao lại yêu người này mà không yêu người khác. Yêu chỉ là yêu vậy thôi. Có khi thích nhau mến nhau chỉ vì bạn đó…hay chỉ bài cho mình =)))) Bởi vậy, truyện của chú không giữ được cái hồn nhiên, ngây thơ của con nít, cái thường là điểm rất mạnh của chú Ánh.

Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ “phê”, chú Ánh còn rất đầu tư vào việc khái niệm hóa tình yêu, hay là cho cả tấn những câu đánh giá về tình yêu hơi “deep deep”. Một số bạn thì thích, còn riêng mình thì không ưng lắm. Bởi theo mình nghĩ, nếu có thứ gì bất quy tắc nhất thì đó chính là tình yêu. Chính như vậy nó mới là tình yêu. Các nhân vật của chú, vừa quá nặng nề vì tình, vừa tự dằn xé bản thân mình không cần thiết. Chẳng phải bản chất cuộc đời này là trắng đen, đúng sai lẫn lộn đó sao. Tại sao phải cố rạch ròi giữa những thái cực đó. Con người nếu chỉ nhìn lại về quá khứ rồi dằn xé mình, thì sẽ đi được đến đâu? Chỉ có 4 chương cuối của truyện, là mình cảm thấy thích. Nặng tâm tư và triết lý nhưng đó là điều cần thiết đúng lúc. Và cũng nhờ có 4 chương này mà truyện kết thúc có hậu 😊))) Cảm ơn chú Ánh.

Gấp lại quyển sách, mình cảm thấy nhẹ nhõm. Không phải là vì kết thúc truyện có hậu, hay là mình đã đọc xong. Chỉ là mình biết mình sẽ dừng đọc những tác phẩm của chú Ánh bắt đầu từ bây giờ. Có chăng đi nữa thì cũng rất ít. Cũng không phải là chú viết không hay. Chỉ là mình biết lứa tuổi của mình đã không còn phù hợp nữa. Mình gấp lại, mình đóng lại và mình không nhìn lại.
Profile Image for V..
96 reviews32 followers
August 9, 2024
Ngày xửa ngày xưa, có cuốn sách nằm buồn thỉu buồn thiu trên kệ đã lâu. Rồi bỗng dưng sách ta được sủng ái mà không được báo trước. Sách ta ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa vì không tin rằng sẽ có lễ đăng quang này. Vâng, xin chúc mừng Ngày xưa có một chuyện tình vượt qua đối thủ nặng kí Ngồi khóc trên cây để chễm chệ giữ ngôi đầu bảng top những cuốn sách NNA mà Mây Mây thích.

Chuyện kể rằng,
Vào một ngày hạ đẹp trời, có một người bạn tiết lộ đây là cuốn sách bạn ấy thích nhất, cùng lúc mình hay tin bộ phim được chuyển thể cùng tên sắp được công chiếu, rứa là mình quyết định phủi bụi cuốn truyện và lật giở từng trang.

Ồ, thật ngạc nhiên. Cuốn sách hay ngoài sự mong đợi của mình.

Cũng từ khá lâu rồi, mình chỉ mua truyện của bác Ánh để sưu tầm chứ không mong đợi gì nhiều vào cốt chuyện nữa. Mình nảy sinh cảm giác “chán” những motif lặp đi lặp lại ngày này qua tháng nọ trong những chuyện tình bác Ánh viết. Và mình thản nhiên cho rằng đó là dấu hiệu của sự trưởng thành. Ồ không, mình mới ngây dại làm sao. Mới bây lớn đã bày đặt cho rằng mình lớn :((

Vinh còm, Miền, Phúc. Chuyện tình thuở thiếu thời của ba bạn bé này hông có gì mới mẻ, vẫn là tình yêu trong sáng của trẻ con đúc kết và lớn dần thành tình yêu nghiêm túc. Tuy nhiên lần này bác Nguyễn Nhật Ánh viết hay hơn hẳn. Cách dẫn dắt câu chuyện theo ngôi kể thứ nhất ứng với từng người giúp mình cảm nhận rõ được nội tâm sâu thẳm của từng nhân vật hơn. Điều mà không tìm thấy được ở Mắt biếc hay những tác phẩm khác, rằng chỉ đọc được mỗi tâm tư tình cảm của nhân vật “tôi’ mà chẳng biết mô tê gì về trái tym thiếu nữ đang lớn. Vậy nên lần này mình đã rất ngạc nhiên.

Hổng hiểu sao nhưng mình cảm thấy ở Ngày xưa có một chuyện tình, bác Ánh trau chuốt về phương diện câu chữ hơn hẳn. Mặc dù những từ ngữ bác dùng, những hình ảnh ví von được gợi đến không hề đao to búa lớn, không hề hoa mỹ, cảm giác rất mộc mạc, gần gũi nơi làng quê nhưng lại rất hay. Thí dụ như đoạn “Có lẽ thoạt đầu cuộc sống vẫn trong veo như viên bi ve dưới ánh mặt trời, nhưng rồi càng lăn theo vòng quay số phận, viên bi tuổi thơ càng sây sát, trầy trụa để rồi mờ đục qua từng ngày.” Hay quá! Ý là lần đầu tiên mình thấy hòn bi ve gắn bó với tuổi thơ được đem ra ví với cuộc đời lại hợp lý đến thế. (Trước giờ mình chỉ biết viên bi ve thường được bọn học trò nhỏ như mình ngày trước lôi ra so sánh với đôi mắt thôi :> Mắt nó to tròn như hai hòn bi ve. Chẳng hạn.). Và còn nhiều hơn những đoạn văn hay như rứa.

Và câu chuyện tình: Một chuyện tình sâu sắc hơn thường lệ. Kết thúc mà bác Ánh chọn thật sự quá viên mãn, mình đọc mà rơm rớm hạnh phúc lây í huhu. Trước đó, mình đã thề thốt rằng nếu bác Ánh viết quả kết để Miền bỏ trốn theo Phúc thì cả đời này mình sẽ không bao giờ đọc truyện NNA nữa. May quá, đằng sau chữ “nếu” đã không xảy ra. Hihi.

“Giải thưởng của tình yêu chính là tình yêu.”

Vinh còm ạ, chúc mừng cậu nhé. Giải thưởng cho tình yêu thuần khiết của cậu, cậu cực kỳ xứng đáng!
Profile Image for Uyên Khôi.
429 reviews399 followers
November 14, 2018
Tính tới thời điểm này thì tác giả mà mình đọc nhiều sách nhất (tất nhiên là loại trừ Fujiko F. Fujio với Gosho Aoyama ra) chính là bác Ánh, và nói thật thì mình thấy sách của bác khá dễ đọc, nhẹ nhàng, đáng yêu, phù hợp với các bạn nhỏ, thế nhưng điểm trừ lại là cốt truyện hầu như na ná giống nhau.

TRỪ CUỐN NÀY. CHỈ TRỪ CUỐN NÀY.

Khác với những câu chuyện hồn nhiên trẻ thơ mọi khi, bác Ánh đã đem đến cho mình một câu chuyện hoàn toàn khác mà cho đến bây giờ mình vẫn nhớ, chứ không quên béng đi như mọi khi. Cái plot twist mà chắc chắn sẽ làm độc giả bất ngờ mình sẽ không kể ra ở đây (hồi ấy mình cũng hết hồn té ngửa). MÌnh tin đó là cái kết đúng đắn nhất nên có ở đây, bởi vì có thay đổi thế nào nữa nó cũng trở nên khập khiễng. Phúc - Miền - Vinh, đến cuối cùng, họ đều hạnh phúc ❤
Profile Image for Thị Lệ Gạo Đen.
197 reviews739 followers
June 15, 2020
1. Mình thích cuốn này! Mặc dù mình không kết cái kiểu từng người kể lắm (mình biết kiểu kể này sẽ làm người đọc hiểu rõ tâm lý từng nhân vật, nhưng mà mình không thích mấy). Sau quả “Những chàng trai xấu tính” làm mình mất 5% niềm tin vào bác Ánh thì cuốn này làm mình khôi phục lại niềm tin với truyện của bác. Huhu may vãi. Câu chuyện cũng rất lôi cuốn, mỗi tội hơi giống Mắt cmn Biếc ://. Bạn Mai Linh mình sau khi đọc đã dành 30 phút làm cho mình 1 bài review 18+ để chửi rủa con bé Miền vì nó quá hãm *** =)))

2. Bài học mình nhận ra sau cuốn này:

- Cứ chân thành rồi mình sẽ có được tình yêu. Đừng bao giờ sử dụng tiểu xảo hay kĩ năng để có được nó hoặc giam cầm nó.
- Ai không yêu mình hãy để họ đi. Giữ lại cũng chẳng để làm gì.
Profile Image for Thu Hiền.
2 reviews2 followers
July 16, 2017
Câu chuyện tình yêu chân thật và gẫn gũi với cuộc sống thực tại. Câu chuyện cũng giống như những chuyện tình yêu khác mà mùnh đã đọc, nhưng ở chú Nguyễn Nhật Ánh lại thấy được cách ứng xử khéo léo, đầy nhân hậu của Vinh đối với người mình yêu - Miền, và người bạn thân của mình -Phúc. Vinh đã yêu Miền từ những năm cấp 2, tình yêu ấy được nuôi dưỡng theo năm tháng dần trở thành sức mạnh có thể bảo vệ cho người mình yêu. Còn ở Phúc, có chút ngang tàng, hào hiệp có thể khiến trái tim Miền loạn nhịp vì cảm xúc mới lạ ấy. Nhưng lại không có lòng bao dung, vị tha như Vinh. Qua những năm tháng, thật tốt biết bao khi Miền đã nghĩ về quãng thời gian vất vả cũng như tình cảm của Vinh dành cho Miền. Lòng vị tha nhân hậu đã sưởi ấm trái tim Vinh khi về già và lan toả cho Miền, Phúc và cả đứa con có 2 người bố và 1 người mẹ.
Profile Image for Thoa Tran.
34 reviews5 followers
May 7, 2025
Đây là câu chuyện tình giữa 3 người bạn. Nơi có cả tình yêu chớm nở và mãnh liệt, tình yêu âm ỉ mà bền bỉ theo thời gian đã cùng lúc diễn ra. Tình yêu nào cũng đẹp và để lại nhiều suy nghĩ cho các nhân vật và người đọc.

Dù mình không đồng tình hết những lý lẽ của các nhân vật trong truyện, nhưng mình thấy khâm phục cách bác Ánh xây dựng các nhân vật. Nó nằm ở chỗ mỗi người đều cố gắng đào sâu vào chính bản thân mình. Họ luôn cố gắng tìm hiểu xem bản thân họ đang thực sự cảm thấy gì, nghĩ gì và họ thực sự cần gì. Bởi vì sự tự ý thức đó mà nhân vật trở nên có chiều sâu và những gì diễn ra làm cho mình cảm được nhân vật tốt hơn.

Phần nào đó, mình vẫn cảm thấy câu chuyện được lý tưởng hóa ở một số điểm hoặc có thể nguồn gốc sâu xa của tình yêu bền bỉ trong chuyện chưa được diễn giải, khai thác đủ sâu để làm nền móng cho các phần phía sau. Nếu bỏ qua yếu tố này thì mình nghĩ với mình câu chuyện này khá trọn vẹn về mặt tình tiết.

Đây là 3 câu giúp mà mình thấy hay về quan điểm yêu thương từ các nhân vật:
- “Tôi phớt lờ những lời đàm tiếu và khi trở về vào cuối ngày, tôi biết cách để những phiền muộn đứng ngoài cửa, giống nhu người ta cởi giày trước khi bước vào nhà"
- “Tình yêu không thuần túy là cảm xúc mà còn là một nỗ lực lớn lao để thu hẹp mọi khoảng cách, san bằng mọi hố sâu, cuối cùng để ai cũng có thể tìm thấy cho đời mình một chỗ nương náu đáng tin cậy”
- “Sự xa cách chỉ nuôi dưỡng tình yêu trong trường hợp ta còn hy vọng, ta biết ta đang chờ đợi điều gì và ta vững tin sự kiên nhẫn sẽ được đền đáp”

---

Ngoài lề một xíu, thoạt đầu, thật lòng mình không mấy hứng thú với chủ đề thế này. “Tình yêu tuổi học trò” là thứ mình chưa thực sự trải qua trước đây, và cũng không lấy làm tò mò muốn trải qua đến vậy. Dù vậy, khi mình đã có chút trải nghiệm với tình yêu ở giai đoạn sau tuổi học trò, mình có góc nhìn cảm thông và hiểu được những gì mà 3 nhân vật đã lựa chọn. Nó không chỉ xuất phát từ việc muốn có một cái kết thỏa lòng cho các nhân vật, mà mình thực sự tin rằng cõ lẽ bản thân mình, ở thời điểm hiện tại, cũng có những suy nghĩ và hành động tương tự.
Profile Image for Kana Junnie (Khanh).
246 reviews67 followers
March 31, 2019
cũng lâu lắm rồi mình mới đọc sách của bác Nguyễn Nhật Ánh. có khi vì lâu lắm rồi mới đọc sách của tác giả người Việt nên mình thấy từng câu từ một đều làm mình mềm lòng.

“Ngày xưa có một chuyện tình” theo chân ba nhân vật từ những ngày còn đang ngồi trên ghế giảng đường. qua thời gian, mỗi người một lớn, tâm tư lại càng thêm màu, nhưng rồi cuối cùng vì những màu mới này mà câu truyện ngày càng rối bời. mô típ truyện không phải là quá xa lạ, nhưng mạch truyện thì được phát triển rất trôi chảy và dễ đọc. ngay cả cách bác Anh gỡ rối nút thắt cũng làm mình cảm thấy rất hợp lí, đọc xong bao bí bách trong lòng đều được giải toả.

mình đọc lại những chương tả trường lớp và mùa hè mà tự nhiên thấy nhớ nhà khủng khiếp, nhớ được nghe ngôn ngữ thân thuộc mỗi ngày lẫn nhớ cảnh đường phố ồn ã não nhiệt, nhớ ngồi sau xe mẹ đưa đi học thêm tiếng Anh lẫn nhớ mỗi cuối tuần được dì đưa đi ăn bánh cuốn. bác Ánh viết rất hay, cái này mình biết từ hồi mới vào cấp hai đọc bộ Lang Biang của bác (lúc đấy thấy đấy là bộ fantasy đỉnh nhất thế giới không gì vượt qua được). những chương cuối cùng bác viết rất mượt, mình không thấy bị ám màu vội vàng muốn kết truyện mà vẫn từ từ bình tĩnh giải thích và phơi bày đủ mọi tâm tư của nhân vật. sách bác Ánh được phủ đầy bởi ẩn dụ hoán dụ, mình đọc mà vừa khâm phục bác vừa thấy tiếc. khâm phục bác vì câu từ của bác bình dị thân thuộc mà vẫn đầy màu sắc và sống động, còn tiếc là vì sách tiếng Việt còn nhiều quyển hay mà mình chưa có dịp đọc. cứ cái đà này chắc mình phải chăm đọc sách tiếng Việt lên mới được.

đúng là ước gì mãi được là trẻ con thật, chưa làm người lớn hẳn đã thấy đau đầu quá.
Displaying 1 - 30 of 513 reviews

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.