Xúc xắc xoay là hình ảnh ẩn dụ về sự đa dạng phong phú nhiều mặt của cuộc sống, cuộc sống nông thôn, thành thị, cuộc sống của những người sinh sống ở nước ngoài. Họ tạo nên những vòng xoay làm người đọc phát hoa mắt nhưng vẫn đầy sức hấp dẫn.
Phan Việt tên thật là Nguyễn Ngọc Hường, hiện là phó giáo sư, tiến sĩ ngành công tác xã hội tại Đại học Minnesota – đại học công lớn thứ 6 tại Hoa Kỳ.
Chị được xem là người đầu tiên tại Việt Nam sau năm 1975 có bằng tiến sĩ ngành công tác xã hội. Ngoài viết văn, chị còn viết báo, dịch sách, hiệu đính sách, và đồng sáng lập tủ sách “Cánh Cửa Mở Rộng” cùng giáo sư Ngô Bảo Châu và Nhà xuất bản Trẻ. Chị từng được bằng khen của Bộ Lao Động – Thương binh – Xã hội Việt Nam cho các đóng góp để phát triển nghề công tác xã hội và giải thưởng “Người phụ nữ truyền cảm hứng” tại Mỹ.
Năm 2023, chị thành lập tổ chức phi lợi nhuận Sáng tại Việt Nam với mục đích hỗ trợ các cá nhân, gia đình, và cộng đồng xây dựng một đời sống sáng, với hạnh phúc chân thật. Tổ chức cung cấp các sản phẩm và dịch vụ giáo dục, đào tạo, tư vấn, trị liệu, và truyền thông.
Phó giáo sư, tiến sĩ Nguyễn Ngọc Hường có bằng cử nhân kinh tế, Đại học Ngoại thương Hà Nội (2000); bằng thạc sĩ truyền thông, Nebraska, Mỹ (2002); bằng thạc sĩ công tác xã hội, Đại học Chicago, Mỹ (2006); và bằng tiến sĩ công tác xã hội, Đại học Chicago, Mỹ (2010).
Vẫn là Phong Điệp. Vẫn trung thành với các vấn đề cấp đô thị và phận người tỉnh lẻ. Đọc "Lạc chốn thị thành", tôi ngỡ rằng đang được du hành về buổi thiếu thời nằm trên căn gác của chú tôi, tay lần giở những trang báo Đời sống & Pháp luật mà tỏ tường chuyện thế sự. Trái lại, Phan Việt đem tới câu chuyện mới mẻ và lôi cuốn qua đôi mắt của một người Việt lần đầu thong dong trên những nẻo đường nước Mỹ, tới Oklahoma và khu tự trị của người da đỏ. Những suy tư về truyền thống và văn hoá bộ lạc như những viên ngọc được khảm lên một bức tranh đẹp: "Cũng có thể, chính vì nhu cầu tồn vong của bộ lạc mình, người da đỏ không cho phép nó lan tới, hoặc ít nhất là chưa lan tới. Mất văn hóa chính là cái làm cho một dân tộc bị xóa bỏ, chứ không phải sự mất mát về đất đai hay tài sản. Như tôi đã nói, người da đỏ ý thức rõ ràng rằng trên mảnh đất Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ - vốn ngày xưa là đất đai của họ - họ không bao giờ còn có thể là chủ và là người chiến thắng. Có lẽ lịch sử lâu dài và đẫm máu của các cuộc chiến với người da trắng trong đó người da đỏ là kẻ yếu và thua cuộc đã buộc họ càng xích lại với nhau hơn và cố gắng gìn giữ văn hóa của mình. Cuộc chiến cuối cùng của người da đỏ chính là cuộc chiến giữ gìn văn hóa của họ."