Tôi bị bố bắt cóc đạt giải Văn học Robo no ishi năm 2000 (Totto- chan: Cô bé bên cửa sổ cũng đạt giải thưởng này năm 1983).
Tôi bị bố bắt cóc viết về một chuyến nghỉ hè.
Đây là một chuyến nghỉ hè "lạ lùng" - bởi người ta đi nghỉ cùng tên bắt cóc!
Đây là một chuyến bắt cóc "lạ lùng" - bởi kẻ bắt cóc là bố, "một người lớn không tốt!" và người bị bắt cóc là con gái "còn không biết là mình yêu hay ghét bố nữa" (vì người ta phải gặp nhau thì mới biết yêu, hay ghét).
Thế nhưng, chuyến đi của hai người - thủ phạm Takashi và nạn nhân Haru, hay chính xác là bố và con - không hề mất đi tính gay cấn, hồi hộp của một chuyến “bắt cóc” và cũng không thiếu những thú vị, trong trẻo, yêu thương của một chuyến “du lịch gia đình”.
Hơn tất cả, đây là "một chuyến đi sẽ nối liền trái tim đứa bé và cha mẹ vì lý do nào đó phải sống xa nhau".
Nhà văn nổi tiếng Nhật Bản Shigematsu Kiyoshi nhận xét: "Cuốn sách cần thiết cho những người lớn đang chật vật với những khó khăn của việc làm cha, làm mẹ".
Mitsuyo Kakuta (角田光代, 1967–) set her sights on becoming a writer from an early age. Her debut novel—Kōfuku na yūgi (A Blissful Pastime), written while she was a university student—received the Kaien Prize for New Writers in 1990. She has been working continuously as an author ever since, never having had to support herself with a separate job. Three nominations for the Akutagawa Prize serve as a measure of the promise with which she was regarded from early in her career. Then, at the encouragement of an editor, she shifted toward the entertainment end of the literary spectrum, where she garnered a much broader readership with works depicting the lives of women in her generation, from their mid-thirties to forties. After publishing two brilliant novels in 2002, Ekonomikaru paresu (Economical Palace) and Kūchū teien (Hanging Garden), she went on to win the Naoki Prize for the second half of 2004 with Woman on the Other Shore (tr. 2007). Her successes continued with The Eighth Day (tr. 2010), which received the 2007 Chūō Kōron Literary Prize and was made into a televised drama series as well as a movie; the book sold more than a million copies, vaulting her into the ranks of Japan's best-selling authors. In 2012 she added to her list of honors by earning the Shibata Renzaburō Award for her novel Kami no tsuki (Paper Moon), and the Izumi Kyōka Prize for her volume of short stories Kanata no ko (The Children Beyond).
Mitsuyo Kakuta is currently working on translating the Tale of Genji into modern Japanese. (source: BooksFromJapan.jp)
Không nghĩ mình là một người cuồng Nhật như kiểu một số bạn nữ hay bà mẹ khác. Có phải cái gì của Nhật cũng hay đâu mà cuồng. Tự nhận mình làm một người trừ những lúc khùng khùng điên điên ra thì hoàn toàn bình thường tỉnh táo. Chả cuồng gì ngoài cuồng sách. Nhưng sau chuyến đi Nhật về thì có một chút hứng thú về văn hóa và con người Nhật Bản, chỉ bởi vì có nhiều nghịch lý chứa đựng nơi đó.
Nên là cũng cân nhắc suy nghĩ trước khi đọc truyện Nhật, thường thì nó buồn, mà mình thì hướng về "tư duy tích cực", hé hé. Nhưng quyển này thì không hẳn thế, mặc dù vẫn có tí điển hình truyện Nhật, có tí buồn, có triết lý, đọng lại suy nghĩ sau khi đọc.
Kiểu sách mình cực thích, pha trộn cảm xúc. Mới cười váng lên vài phút trước, phút sau mắt đã ầng ậng nước. Chả biết nguyên bản tiếng Nhật sao mà tiếng Việt dịch ra câu từ hay không tả nổi. Quái lạ. Cũng chỉ những từ ngữ quen thuộc, những ngôn từ giản dị thế thôi, mà sao nó gây xúc động đến lạ thường. Tinh tế không chịu nổi.
Có những đoạn viết rất thơ, miêu tả tâm lý trẻ con sao mà sâu sắc đến vậy, từ những suy nghĩ lập luận đầy lý trí cho thấy một đứa nhỏ rất thông minh sắc sảo, tới những lúc giận hờn vu vơ không lý do mà rất lý do, những chuyển biến cảm nhận nội tâm dâng tràn mà không thể biểu hiện thành lời, tới những cảm xúc mơ màng khiến người ta thở dài suy tưởng.
Xem này, tả đom đóm: "Lũ đom đóm ấy, chúng còn nhỏ hơn cả đầu ngón tay út của tôi, tỏa ra thứ ánh sáng trắng trắng xanh xanh, vài giây lại vụt tắt. Ngay lập tức, con bên cạnh lại vụt sáng, chừng vài giây rồi lại tắt ngúm như bị hút đi mất. Tôi và bố nín thở ngắm nhìn ánh sáng kỳ lạ đó. Chỗ này điểm sáng, chỗ kia lóe lên, cứ lập lòe mãi không dứt. Ánh sáng yếu ớt yên tĩnh đó như hút toàn bộ âm thanh xung quanh và cứ lập lòe, chập chờn tắt, sáng, tắt, sáng. Cứ như đêm Giáng sinh không âm thanh. Như một ngày hội mừng không hề có trên cõ đời này". Đã từng cố gắng miêu tả một thứ ánh sáng "đêm Giáng sinh không âm thanh" như vậy mà không đạt đến độ thỏa mãn.
*Spoiler alert*
Chuyện hay, cảnh đẹp, người đẹp. Cốt truyện chẳng có gì nhưng vẫn lôi cuốn vì nó quá thực, quá đời.Chả có kiểu kịch bản kịch tính li kỳ rồi có cái kết tròn vẹn tốt đẹp theo kiểu kịch bản Hollywood. Người cha ở đầu truyện hiện ra lóng ngóng vụng về vô trách nhiệm nghèo kiết xác biết rõ vì sao mẹ nó không chịu nổi cha nó. Đến cuối truyện tưởng sẽ khác sẽ có ngạc nhiên chưa cha giàu sụ mẹ về đoàn tụ gia đình êm ấp này khác. Nhưng chả có. Đời làm gì được như mơ giống vậy. Đến dòng cuối vẫn nhiều cái lơ lửng, vẫn chả biết lý do bắt cóc nội dung thương lượng là gì. Quay trở về với cuộc sống cũ. Nhưng mà không còn như cũ nữa.
Bị ám ảnh bởi mấy dòng cuối truyện: người bố vẫy tay xa xa kia hòa vào đám đông, bị xô đẩy trôi giạt đi trông không khác gì một người xa lạ. Nhưng cái người đàn ông mặc chiếc áo nhàu bẩn da đen sạm vì nắng lúc ẩn lúc hiện giữa dòng người ấy lại tỏa sáng một cách kỳ lạ. Cứ như được bao bọc bởi một cái kén vàng. Rồi đứa nhỏ nghĩ: "chắc lần đầu gặp bố, mẹ cũng nhìn thấy bố tỏa hào quang như vậy chăng?"
Đọc mà nghĩ tới những người mình yêu thương, à không, một người mình thương. Một người mà trong đám đông, luôn tỏa sáng, theo một cách đặc biệt. Một người mà mình vẫn luôn có thể nhận ra từ xa, giữa bao nhiêu dòng người đi lại ngược xuôi. Một người kiên nhẫn đợi mình, sau bao nhiêu tiết học, bao nhiêu chương trình, bao lần trễ hẹn. Một người nhiều lần nắm tay mình đi khắp phố. Một người thường nói xin lỗi trước dù chưa chắc đã nghĩ bản thân có lỗi. Một người nay đã ở xa.
Vừa đọc vừa nghĩ khỉ thật, mình đang tìm tư liệu và viết sách phi hư cấu, tự dưng đọc cái này làm quái gì. Nhưng dành một buổi tối tựa trên ghế ấm vừa đọc sách vừa nghe tiếng mưa lích rích ngoài cửa sổ, thấy đời chả còn gì tuyệt hơn nữa. Đôi khi không thể biết được những cái hiện tại mình làm sẽ có ích gì cho tương lai. Nhưng cứ làm gì mình thích nhỉ. Biết đâu lại hữu dụng sau này.
Sách ngắn, nội dung đơn giản, không đọng lại quá nhiều sau khi đọc xong. Bằng chứng là mới đọc xong hơn tháng thôi mà mình gần như quên hết câu chuyện, chỉ nhớ được đại khái là cô bé bị bố bắt cóc vài ngày rồi trả lại thôi :))) Mà cái điều khoản trao đổi giữa bố mẹ cô bé sao chẳng thấy tác giả tiết lộ, làm mình cũng tò mò ghê.
Đến gần cuối thì có một quote khá hay, rất đúng với suy nghĩ của mình luôn: "Bố… bố là một người lớn không tốt! Nhưng không phải vì lỗi của ai mà bố thành người xấu đâu. Cho… cho nên, dù con có trở thành một người lớn không tốt đi chăng nữa thì cũng là do con mà thôi. Không phải tại bố và mẹ. Đúng là như con nói, bố chẳng ra sao này nọ nhưng cho dù bố có tự tiện, có vô trách nhiệm hết thuốc chữa đi nữa thì không phải vì thế mà con thành người xấu. Bố… bố rất ghét cách… cách suy nghĩ đó." Đúng rồi nhỉ, một người có trở thành người như thế nào, thì cũng chỉ là sự lựa chọn của riêng người đó mà thôi.
Nghe cái tựa, nghĩ bụng sao cứ có vẻ sẽ tỏa ra mùi ngớ ngẩn thế nhở, y như rằng :)) Nó hơi ngớ ngẩn thật nhưng mà là cái kiểu trẻ con ấy, khá dễ thương.
Cuộc bắt cóc này giống cuộc phiêu lưu nhỏ thú vị. Hai người bạn đồng hành giống như thể bằng vai phải lứa chứ chả như bố con gì sất. Thật chả giống tôi với bố gì cả. Chưa kể ông bố này cứ như ở trên trời rơi xuống, chả biết là ai, cái gì, ở đâu, như thế nào cả. Xuống đất một cái tôi chưa kịp ú ớ gì là game on luôn; xong vừa mới quen cũng chưa kịp ú ớ gì lại đã đáp phi thuyền quay về vũ trụ :))
Câu chuyện cũng chả có gì nổi bần bật hay đặc biệt lắm; lại càng chả liên quan gì đến tôi, nhưng nó lại làm tôi nhớ tới các kỉ niệm rất xa xưa với bố mình, cái thời cách đây lâu lắm rồi, mà có lẽ là những kí ức sớm nhất trong đời tôi còn lưu trữ được. Nhiều cái hay cực. Như lần tôi chơi tha thẩn ngoài bãi cỏ dại chờ bố chơi bóng bàn lâu tới mức trời tối đen sì rồi mà chưa được về nhà làm tôi tè dầm luôn, hay lần bố - cũng lại vì hăng chơi bóng bàn - bỏ quên cả con ở trường mẫu giáo, hay đầy lần đòi ngủ với bố để bố gọi dậy xem bóng đá cùng nhưng vừa leo lên giường đã chảy nước mắt ròng ròng vì nhớ mẹ rồi... Toàn chuyện bêu xấu người đàn ông của gia đình, nhớ lại thấy bồi hồi ghê =))
Đọc cuốn này, chả hiểu sao thấy hương mùa hè vấn vít, nhạt nhòa man mát yêu thương.
Trong trẻo. Cách hành văn đơn giản nhưng đậm chất hình ảnh và điện ảnh. Đọc chỉ muốn khóc. Trên bờ mặt của một câu chuyện nhẹ nhàng là lớp cảm xúac đậm đặc đến mức người đọc đôi khi thấy khó thở bởi đâu đấy trong câu chuyện, tìmh cờ ta bắt gặp chính mình, rất rõ ràng.
Hình như nếu mình nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên mình đọc một cuốn văn học Nhật thuộc thể loại truyện "thiếu nhi". Không phải là vì nó hoàn toàn dành cho trẻ con mà vì được kể ở ngôi thứ nhất, là một cô bé con thế cho nên nghĩ thế nào vẫn cứ thấy nó thuộc thể loại thiếu nhi. Cuốn này nghe tên là đã thấy muốn tìm mua ngay để về đọc rồi, mà tình cờ làm sao là ngay hôm sau khi thấy nó trên Goodreads thì mình lại bắt gặp ở trong nhà sách luôn. Thật kỳ diệu.
Về nội dung thì đúng như tiêu đề, chuyện kể về hành trình bị bắt cóc của một cô bé, bởi chính ông bố của mình. Xuyên suốt quá trình đọc mình thường xuyên bị chi tiết "thương lượng" giữa ông bố và bà mẹ làm phân tâm. Nhưng đọc xong rồi ngẫm nghĩ lại thì mới thấy là mình nhầm to. Cái thực sự mà tác giả muốn chuyển tải là gì, thực tế nó không hề liên quan tới việc ông bố bà mẹ này có vấn đề gì, cơ sự ra sao, mà chuyện đơn thuần chỉ muốn kể lại một cuộc hành trình có chút kỳ lạ giữa cha và con, giữa những người vì một lí do nào đó phải xa nhau. Cuộc hành trình này đối với cha và con là một chuyến đi kết nối, một công cuộc hàn gắn, "thay da đổi thịt" cho một mối quan hệ. Cá nhân mình rất thích một số đoạn như biển đêm, lúc ở chùa, căn nhà nhiều cửa số. Ừ đúng thật là gạt đi những tò mò ban đầu, mới thấy rõ một điều rằng cái bản chất của hành trình này nó thực sự ý nghĩa. Ở trong một xã hội hiện đại như ngày nay, chắc không chỉ mỗi cô bé mà rất nhiều nhiều những đứa trẻ khác đều bị xa rời cha mẹ, cả về địa lý lẫn tâm lý. Đã bao nhiêu lần trong truyện cô bé hình dung bố mình như một người đàn ông xa lạ ? Cái mà một đứa con mong mỏi là gì ? Không phải là được ăn ngon, được đưa cho một cuốn thực đơn nhà hàng đắt đỏ, được mua những bộ quần áo đắt tiền mà là được thưởng thức cái gọi là thực đơn gia đình, được hiểu, được trò chuyện. Người cha người mẹ phải thực sự song hành, cả lúc buồn lúc vui, thậm chí có cả những hiểu nhầm, cãi vã nhưng nhất định phải cùng nhau trải qua. Có một chi tiết nữa trong truyện mà mình cực kỳ thích, tác giả làm rất hay, đó là khi cô bé gọi về cho bà mẹ, bà mẹ vô cùng lo lắng và hỏi han hàng loạt, nhưng trong muôn vàn câu hỏi đó lại không có câu mà cô bé mong nhất : " con có vui không ?". Mà thực ra trên đời này được mấy ông bố bà mẹ là hỏi được cái câu có vẻ đơn giản này. Bố mẹ luôn muốn con thế này con thế kia, có bao giờ hỏi được một câu là con có vui không.
Quyển này tuy ngắn nhưng mà nhìn chung mình thấy tác giả viết khá là tinh tế, đặc biệt là nhân vật tôi là một đứa trẻ tâm tính còn nhiều điều khó hiểu, lứa tuổi bắt đầu lớn với nhiều cảm xúc trái ngược, khi ra chiều thấu hiểu, lúc ương bướng khó chiều. Nhưng chọn lứa tuổi này để viết theo mình là đúng nhất, tuổi mà nhận thức chưa hoàn thiện, trong sáng nhưng cũng chính là tuổi nhạy cảm nhất, cần định hướng và tình cảm gia đình. Một điểm trừ cho cuốn này là ở dịch thuật, nhiều câu nhiều chữ thấy cực kỳ khiên cưỡng, nhiều từ mình còn cảm thấy dịch sai. Dù sao vẫn là một cuốn sách đáng đọc.
Mình thích cái bìa truyện cực. Có màu xanh này, hình minh họa đơn giản dễ thương, mấy con chữ cũng đáng yêu nốt.
Mà giống bác Kiyoshi có nói ở lời cuối truyện, chúng mình đọc tới đâu sẽ thốt lên tới đó: "A đúng rồi! Hiểu cảm giác này lắm!"
Làm mình nhớ có một lần hồi còn học cấp 1, mẹ vắng nhà nên bố phải vào bếp, bố rất ít khi vào bếp nếu không muốn nói là chẳng bao giờ. Lúc thấy thái độ nghi ngờ của mình về khả năng nấu nướng của bố thì mặt bố cứ tự đắc kiểu, không cần lo, cứ giao cho bố. Bố hỏi mình có thích ăn trứng đúc không, lúc đó mình nghĩ là trứng đúc chắc kiểu quậy lên rồi mang đi hấp nhỉ, cuối cùng bố đãi mình món trứng đúc thần thánh mà sau này mình biết nó có tên là trứng ốp-la :))
Cuốn sách giải trí ghê á, ngồi đọc mà cứ cười tủm tỉm bởi sự dễ thương của 2 bố con. Nội dung rất mới lạ và thụ vị đối với mình =)) Dù không cùng hoàn cảnh nhưng mà rất đồng cảm bởi cái tính nết, cử chỉ và suy nghĩ của bé gái y chang mình hồi nhỏ rồi còn cả thái độ kiểu tỏ ra lạnh lùng của người bố nhưng thật ra rất yêu thương bé cx gần giống vs nx ông bố mình. Má cái cảnh con bé dỗi mách công an phải nói là hết sức cute. Đọc mà thấy ấm lòng giữa mùa hè nóng nức 40 độ C.
Thích các lời thoại của nhân vật tuy đơn giản nhưng theo mình là triết lý sống đáng để mình nghiền ngẫm.
Như lúc Haru nhìn lên bầu trời đêm lúc cắm trại, ngủ trong cái lều rách nát lượm ở bãi rác với bố Taka và nghĩ về thế giới của ba mẹ Haru, lúc ấy Haru chưa tồn tại đến cả một sợ tóc, làm mình nghĩ ngợi về một thế giới mình đang sống nhưng lại không có sự tồn tại của mình sẽ ra sao nhỉ? (p134) Như bà dì Yuko nói về quyền chọn lựa. Khi mình có quyền chọn lựa quan trọng khác thì thứ quan trọng mà mình từng ko được lựa chọn sẽ không còn quan trọng nữa. (p147) Haru còn nghĩ đễn việc chọn lại ông bà hay ba mẹ của em, nhưng mình mình mặc định và chưa bao giờ muốn hay suy nghĩ về việc này cả. Vì vốn dĩ ông bà, cha mẹ, anh chị mình bây giờ cùng quan hệ ấy với mình đã thành việc hiển nhiên, không nghi vấn. Và cái suy nghĩ cuối cùng mà mình tâm đắc nhất từ bố Taka của Haru đó là việc bản thân trở thành một người lớn không tốt không phải lỗi của bất kỳ ai khác cả bố và mẹ mà chính là do bản thân mình mà thôi. Không nên đổ lỗi, và cung không thể đỗ lỗi cho người khác vì những hành động không tốt của chính mình, vì sau đó cuộc sống sẽ không theo ý mình được. (p161)
Ấn tượng đầu, mình nghĩ truyện khá ngán ngẩm để bắt đầu. Nhưng sau khi đọc xong thì chỉ có một kết luận cho bản thân, khi chuẩn bị và đang làm mẹ sẽ đọc lại quyển sách này lần nữa. Biết đâu lại có một chuyến bắt cóc nào đó tầm 20 năm nữa của mình và con mình nhỉ.
Mình đi đâu thế bố ơi? *** Hồi sinh viên, một trong số những chương trình mà xóm trọ ngày ấy thích nhất có lẽ là chương trình "Bố ơi!Mình đi đâu thế?". Chẳng hiểu vì sao mà một đống những cô cậu đại học lại thích xem chương trình vốn không dành cho lứa tuổi thanh niên như thế, xem, bàn tán, lặng đi khi gặp những cảnh cảm động, tranh luận và mơ mộng về một không gian khác nhau tùy theo mỗi người. Có lẽ, ẩn sâu trong đầu những đứa trẻ to xác chúng tôi ngày ấy là một chút ước vọng, một chút mộng mơ mình bé lại, mình có thể ở bên bố, bên gia đình, được đến những vùng đất, cùng tham gia chơi đùa, cùng nhau! Giờ đây, khi đọc cuốn Tôi bị bố bắt cóc của Matsuyo Kakuta, tôi mới nhận ra tuổi thơ của chính tôi may mắn biết chừng nào. Cô bé Haru trong truyện, một cô bé mới học lớp 5 thôi đã phải sống những ngày tháng mà bố chỉ là cái bóng mờ trong cuộc sống, xuất hiện ở nhà khi bé ngủ, ra đi trước khi bé thức dậy. Để trong một thoáng thú tội với bản thân, Haru đã thành thật mà suy nghĩ rằng: "Nhiều lúc tôi quên béng đi mất. Quên đi rằng đã từng có bố ở nhà. Quên rằng tôi đã từng có một ông bố. Quên mất bố đã pha trò thế nào khiến mẹ bực tức ra sao. Quên mất những lúc tôi đã phải cố nhe răng ra cười dù những trò hề của bố chẳng hay ho, thú vị chút nào". Đọc những dòng chữ ấy, mình cảm thấy đau đớn, không chỉ vì đau đớn cho sự thất bại của người bố khi bị chính con mình lãng quên, mà đau đớn cả cho cô bé Haru khi lớn lên trong một hoàn cảnh như thế. Nhưng Haru có phải là một trường hợp cá biệt? Liệu chỉ có Haru, chỉ có ở xã hội công nghiệp như Nhật Bản mới xuất hiện những trường hợp như thế? Có lẽ không phải, ở đâu đó ngoài kia, bên ngoài ô cửa phòng bạn thôi, một gia đình nào đó, người ông bà trông những đứa trẻ cho bố mẹ đi làm ăn ở Hà Nội, ở Sài Gòn, ở Đài Loan, Hàn Quốc...và cả ở một xứ sở nào đó thật xa lạ ở bên kia địa cầu, cách biệt ngày đêm.... Đâu đó ngoài kia, khi đồng hồ sắp điểm 21h, một người mẹ trẻ đang chuẩn bị tan ca để về với những đứa con của mình, liệu bao nhiêu đứa bé vẫn còn đang thức đợi mẹ, liệu có bao nhiêu đứa bé đã ngủ để một sáng mai thức dậy đi học, òa lên hạnh phúc khi thấy mẹ kề bên? Khi nhớ lại thời đại học của mình, nhớ về chương trình hồi ấy, tôi lại nhớ về cái mong ước tưởng như nhỏ bé của mình hồi ấy, về một gia đình nhỏ, một con phòng cũng nhỏ, trong cái khoảnh khắc 21h này đang ngồi đọc sách, đợi phim trên VTV1 cùng người thương yêu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn những đứa trẻ của mình, thế là đủ. Thời ấy cảm giác thật đơn giản, càng lớn lên càng thấy không đơn giản chút nào!
This entire review has been hidden because of spoilers.
Bố và mẹ Haru đang trong quá trình ly hôn, nhưng bé con Haru còn chẳng biết điều kinh khủng ấy đang xảy ra với chính gia đình mình. Em chỉ biết dạo đó bố không còn về nhà, cũng chẳng biết rõ bố mình đang ở đâu, thậm chí còn chẳng thể biết mình “yêu” hay “ghét” bố nữa.
Vào một ngày, bố đến và quyết định bắt cóc Haru, bố bảo con tin này đã được thương lượng với bên thứ ba. Công cuộc bắt cóc với kẻ chủ mưu là bố chẳng được gì mà còn bị mất thêm mớ tiền của bố, những tình huống dỡ khóc dỡ cười đã xảy đến.
Dù trong mắt Haru bố chẳng phải là một ông bố hết mực như bao ông bố khác, chính ông Taka cũng tự mình thừa nhận điều ấy, ông vô tư vô lo nhưng ông luôn dành điều tốt đẹp nhất đến với con mình. Thông qua chuyến đi lần này tên bắt cóc và con tin đã hiểu thêm về nhau hơn, như một chiếc cầu gắn kết lại tình cảm của con gái nhỏ với người cha mình, Haru đột nhiên thấy được sự đặc biệt của bố trong đám đông, nhưng thực chất đó là tình thương của em đối với bố đã trỗi dậy.
Mình đã kỳ vọng nhiều hơn ở cái kết, hy vọng về những mảnh ghép rời rạc lại trở về bức tranh hoàn chỉnh của một gia đình nơi tầng cao nhất dù èo ọt, nhỏ xíu nhưng luôn đong đầy tình yêu đầm ấm như giấc mơ bất chợt của hai bố con trong một đêm nọ.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Đọc cuốn này bực mình ghê, tại đến cuối mà vẫn chưa có đáp án cho thắc mắc của mình, nhưng mà thôi, không quan trọng, quan trọng là mình đã có rất nhiều cảm xúc khi đọc cuốn sách này. Lúc thì thích thú trước cách nói chuyện của hai bố con, lúc lại thất vọng vì bố không mang được những điều mong muốn cho con gái, lúc lại thấy vui trước những cảm giác mà lần đầu tiên Haru trải qua nhờ bị bố bắt cóc. Lúc lại tức phát khóc vì những điều mà bố để Haru phải trải qua, nhưng cuối cùng là cảm giác buồn, tiếc nuối vì bỗng chốc mất đi một điều gì đó rất đỗi thân thuộc. Tóm lại là vui buồn lẫn lộn, như được ăn "lẩu cảm xúc" vậy.
Một ông bố thương nhớ con gái nhưng bị vợ cấm cản, không được gặp cô bé.
Muốn gặp con, ông đành phải làm một việc xấu, ấy là bắt cóc cô bé và ra điều kiện với vợ.
Điều thú vị là cô bé không ghét người bắt cóc mình :)) Dù ngoài mặt cố tỏ ra bướng bỉnh xấu tính, nhưng tận thâm tâm cô bé yêu bố vô cùng. Dù đi với bố, hai bố con lôi thôi lếch thếch phiêu bạt lung tung, nhưng cô bé vẫn thích hơn là ở nhà ấm cúng sạch sẽ.
Đến phút cuối, khi "kẻ bắt cóc" để "con tin" được tự do về nhà, cô bé còn nói với ông "Bố lại đến bắt cóc nhé!". Những ngày bên bố tuy vất vả nhưng cô bé thật sự đã rất hạnh phúc..
Chắc phải lâu lắm nữa thì tôi mới thực sự hiểu được cuốn sách này. Phần vì những điều trong sách hơi xa vời, phần vì tôi chưa đủ can đảm để mở lòng với cha mẹ , người thân; có lẽ họ cũng vậy.
Người con bướng bỉnh, thiếu sự quan tâm của cha, mẹ bao bọc quá nhiều; mà đâm ra đôi lúc hơi vô tâm, khiến cha mẹ phải buồn. Nhưng chuyến đi đã thực sự thay đổi cha con họ. "Một chuyến đi thực sự nối liền trái tim của cha mẹ và cô bé vì lý do nào đó phải sống xa nhau". Cô bé quay lại với cuộc sống thường nhật; nhưng có lẽ, nó không còn như xưa nữa...
Tôi đã giật mình khi cô bé khóc vì lâu rồi không được ăn món mẹ nấu. Tôi tự hỏi mình câu hỏi tương tự, nhưng phải rất lâu tôi mới nghĩ ra câu trả lời. Tôi buồn, vì câu trả lời của tôi lý trí nhiều quá, không phải một cái gì đó xuất phát từ con tim. Mình cũng chẳng có nhiều kỉ niệm về gia đình, tôi nghĩ vậy. Kỉ niệm "đẹp" về mẹ mà tôi có thể hình dung ra ngay là những lúc mẹ buồn bực, cáu giận vì ý thức tôi tồi tệ hay quan tâm thái quá đến những chuyện mà đúng ra đó là trách nhiệm của tôi.
Tôi quá quan tâm đến cuộc sống của mình,hay vì cha mẹ tôi quá thờ ơ?
Nhiều lúc không vừa ý điều gì là tôi lại giận bố mẹ mình. Họ xấu tính, áp đặt tôi quá nhiều. Học nhiều nên tôi cũng chẳng có nhiều bạn, luôn vô hình trước các hoạt động nhóm, hiếm có lời mời rủ đi chơi, cuộc sống tẻ nhạt chỉ xoay quanh trường học và ngôi nhà. Không phải quá nặng nề, nhưng chỉ đơn giản là tôi ghét họ thôi.
Vì vậy mà tôi mới thấy cuốn sách này thật khó hiểu. Tôi không đa cảm, giàu sự bao dung, giàu tình người như cô bé. Tôi cũng chẳng có cuộc sống quá đặc biệt với cha mẹ ly dị (thật may mắn vì tôi không giống như vậy). Câu chuyện xa lạ với tuổi thơ tôi, nhưng nó làm tôi nhớ lại những kỉ niệm đã trôi đi từ rất lâu mà tôi chẳng nghĩ mình có thể nhớ lại. Nhũng lần bố con tôi cùng trượt patin đến tối mịt mới về nhà. Những lần bố cùng tôi chơi đá bóng, bố sút mạnh quá làm vỡ bóng đèn nhà hàng xóm, khiến tôi sợ chết khiếp. Những lần mẹ đón tôi từ lớp học thêm về muộn khiến tôi phải đợi ở đó hàng giờ... Rồi tôi chột dạ. Mẹ đã đưa đón tôi đi học, suốt 5 năm năm ròng, chịu đựng những cơn đau đầu từ áp lực công việc, tiền bạc, hi sinh toàn bộ thời gian của mình, cho tương lai của tôi mà những điều đó tôi coi là thừa thãi. Mẹ nấu món gì ngon nhất, mẹ thích gì, tôi còn chẳng biết....
Tôi đã nhận được nhiều bài học giá trị từ bố mình, dù có hơi nghiêm khắc và đôi khi áp đặt. Rằng không phải lúc nào cuộc đời cũng màu hồng, lúc nào cũng được sống trong sự bao bọc. Phải luôn nỗ lực mà tiến về phía trước, rèn luyện trong gian khổ, con sẽ thấy mình tuyệt vời. Phải luôn vững chãi, bản lĩnh trước bất kì khó khăn nào. Vậy mà tôi đẫ bỏ ngoài tai những lời chân thành đó đấy...
Đọc xong cuốn sách, tôi nhận ra mình mới chính là người vô tâm. Cho dù đôi lúc bố mẹ tôi không tốt, vô trách nhiệm nhưng không phải vì thế mà đó là lỗi của họ. "Mỗi khi có chuyện gì không như ý mình mà cứ đổ vấy cho ai đó hay đổ thừa tại cái gì thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ theo ý mình cả." Như vậy thật vô trách nhiệm. Dù cho họ có hơi ép buộc, hơi cứng nhắc, hoi lo lắng thái quá; nhưng đối với tôi, họ vẫn luôn "tỏa sáng rực rõ, theo một cách đặc biệt."
Hãy trở nên thật đặc biệt, thật rực rỡ trong mắt của người khác. Cũng đừng vội đánh giá cảm xúc quá chủ quan. "Vì người ta phải gặp nhau thì mới biết yêu hay ghét."
TÔI “BỊ” BỐ BẮT CÓC - câu chuyện nhẹ nhàng đáng yêu về tình cha con💞
Cô bé Haru ở với mẹ sau khi bố mẹ ly thân, đã lâu không gặp bố đến nỗi cô bé còn chẳng biết nên yêu hay ghét người đàn ông đã sinh ra mình.
Rồi vào một ngày hè, bố Haru xuất hiện với chiếc kính đen khả nghi, “bắt cóc” cô bé lên xe, sau đó là chuỗi ngày “lên rừng xuống biển” của hai bố con. Haru trải qua kì nghỉ hè bên bố, từ cô bé ương bướng khiến hai bố con phải lên cả đồn cảnh sát ngồi đến một cô nhóc biết yêu thương, trân trọng từng khoảnh khắc bên ông bố “vụng về” nhưng yêu con hết mực.
Hai bố con Haru đều có chút “vụng về” trong việc nói ra tình cảm với đối phương, nhưng cách họ hành động, quan tâm, suy nghĩ cho nhau khiến độc giả dễ dàng cảm nhận được tình cha con giữa họ, nhẹ nhàng, tự nhiên mà sâu sắc.
💞
Cuốn này ngắn mà đáng yêu lắm ý, chữa lành tâm hồn nữa. Mỗi người bố có thể không nói ra, nhưng nhìn cách họ quan tâm, săn sóc từng ly từng tí cho con, dù có vụng về và hơi chút “trẻ con” đi nữa, thì họ vẫn là những ông bố tuyệt vời nhất.
Bạn mình bảo mình rất giống Haru. Đọc xong mình còn nhận ra là mình cũng hơi giống, hơi chút chút giống ông bố nữa. Bởi đoạn này này: "Bố... bố là một người bố không tốt!" ... "Nhưng không phải vì lỗi của ai mà bố thành người xấu đâu. Cho... cho nên, dù con có trở thành một người lớn không tốt đi chăng nữa thì cũng là do con mà thôi. Không phải tại bố và mẹ. Đúng là như con nói, bố chẳng ra sao này nọ nhưng cho dù bố có tự tiện, có vô trách nhiệm hết thuốc chữa đi nữa thì không phải vì thế mà con trở thành người xấu. Bố.. bố rất ghét cách... cách suy nghĩ đó."
Và mình cũng thấy rất ghét và thấy tệ lắm. Mà kể cũng lạ, tại sao lớn lên mình lại giống Haru nhỉ. Cái này kì quặc quá.
Trong lúc tôi mắc kẹt giữa những mâu thuẫn cảm xúc mà tôi dành cho người bố của mình, quyển sách này đã giúp tôi phần nào tháo gỡ mớ rối bòng bong ấy. Tôi không nói là tôi đã có thể tha thứ cho ông ấy, nhưng ít nhất giờ đây tôi đã chịu thừa nhận rằng mình có một người bố, và đã từng có những kỷ niệm đẹp với ông ấy.
Haru bị bắt cóc. Bởi một người mà em gần như đã biết cả đời. Người ấy lái một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt em và cứ thế đưa em lên xe. Chẳng có lời nhắn nào để lại cho mẹ cả.
Có một thứ được gọi là hội chứng Stockholm mà người ta hay nói tới khi bị bắt cóc, đó là bạn dần có cảm tình với kẻ đã bắt cóc mình. Nhưng người ta nói những cảm xúc này của các “nạn nhân” là hoàn toàn vô lý vì nhầm lẫn hành vi hành hạ của kẻ bắt cóc với lòng tốt của hắn. Còn Haru lại thấy điều này hoàn toàn hợp lý. Vì người đã bắt cóc Haru chính là bố em.
Nhưng bố Haru lại là một tên bắt cóc hậu đậu và bất cẩn bậc nhất. Ông đã suýt mấy lần lạc mất “con tin” khi gặp rắc rối với cảnh sát, hoặc khi đang nói chuyện điện thoại để đòi chuộc. Ông không có nhiều tiền cho việc đi lại và ăn uống, cũng như phải trú chân ở một ngôi chùa bị đồn ma ám. Nhưng ông vẫn luôn đảm bảo “con tin” của mình được trải qua những khoảnh khắc thú vị nhất.
Họ đã cùng nhau có một chuyến bắt cóc - nghỉ hè ở biển lạ lùng. Không phải vì người ta đi nghỉ hè với kẻ bắt cóc mà là đã từ nhiều tháng rồi Haru mới ở một mình bên cạnh bố lâu đến thế. Thế nên em không biết nói gì với bố cả cho dù từ ngữ đã dâng tràn lên cổ họng.
Haru chỉ là một học sinh lớp 5 tiểu học nhưng qua lời kể của em trong cuốn sách Tôi “bị” bố bắt cóc, người đọc có thể thấy được một tâm hồn già dặn hơn so với tuổi của một đứa trẻ sống giữa sự ly thân của cha mẹ. Em cáu gắt, em khó chịu, nhưng em cũng cảm nhận và lắng nghe.
Lần đầu tiên trong đời, Haru thực sự quan sát kỹ bố mình, một người đàn ông mộng mơ nhưng bị thực tại phũ phàng kéo ngược lại. Em đã nhìn thấy nhiều người, nhưng chưa có ai giống bố cả. Đối với em, trong đám đông, chỉ một người tỏa sáng theo một cách đặc biệt. Và lần này đó là bố của Haru.
“Bố lại đến bắt cóc nhé!” Đó là những lời cuối mà Haru nói với kẻ bắt cóc sau khi được trao trả lại cho mẹ em. Đối diện với người bố vừa xa lạ vừa thân thương ấy, em quyết định rằng mình thích người đàn ông khù khờ này. Giống như cách mà mẹ đã thích bố trong lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tôi “bị” bố bắt cóc là cuốn sách dành tặng cho những người lớn đang chật vật với những khó khăn của việc làm cha, làm mẹ. Đừng bao giờ đánh thấp suy nghĩ của trẻ con. Các em có thể chưa hiểu biết nhiều về thế giới xung quanh nhưng lại có khả năng quan sát rất nhạy bén.
Đôi khi cha mẹ cũng cần bước chậm lại để ngắm nhìn con mình một cách kỹ hơn, vì có thể trong một ngày trời trong xanh nào đó, các con sẽ muốn được bắt cóc bởi chính cha mẹ mình thì sao?
Không phải lần đầu tôi đọc sách Nhật nhưng có lẽ đây là cuốn sách Nhật đầu tiên về trẻ em mà tôi được đọc ( nhớ hồi đó có mượn ở thư viện cuốn "Totto-chan bên cửa sổ" nhưng chưa hoàn thành vì hồi đó còn lười đọc xD) Phải nói trước giờ tôi rất thích đọc sách của các tác giả Nhật vì nó nhẹ nhàng, thường nhật, mà luôn có gì đó sâu lắng đọng lại. "Tôi bị bố bắt cóc" cũng vậy, nội dung thì cũng rõ mồn một rồi, y như cái tiêu đề mà ngay khi đọc chương đầu của cuốn sách cũng vào trọng tâm ngay. Một cô bé vào kỳ nghỉ hè bị ông bố "bắt cóc" và chuyến hành trình không có điểm đến bắt đầu. Đọc mà có cảm giác cái gì đó vừa lạ vừa quen, những khoảnh khắc ở cùng bố, cái cảm giác của một cô con gái mà hầu như cả tháng chẳng gặp bố, không biết phải nói gì nhưng cứ phải nói liên tục vì không muốn để cái bầu không khí ngượng ngùng xuất hiện. Hay có những lúc dù biết không đúng nhưng vẫn muốn thử cái sự ích kỉ của mình, làm một chuyện mà trước giờ không nghĩ mình sẽ làm, dù biết phải chịu hậu quả nhưng vẫn làm...như cái đoạn Haru la lên giữa đường rằng bố là kẻ bắt cóc để rồi cảnh sát đến áp giải ông bố bị cho là " kẻ bắt cóc" với cô con gái " nạn nhân" =))) Nhiều cảnh xuất hiện trong truyện cũng rất "đẹp", tôi thích cái cảnh hai bố con nằm giữa biển trong đêm tối, như được giải toả tất cả, lời xin lỗi có thể nói ra dễ dàng hơn lúc nào, cảm giác như lúc đó mọi thứ cảm xúc đều được kết nối, dù cơn lạnh của nước biển cứ thấm vào da thịt rét buốt nhưng trái tim lại ấm áp hơn bao giờ hết. Cả đoạn gần cuối truyện, sau khi trải qua gần hết chuyến hành trình, khi mà ông bố đã trở nên "nghèo", hai bố con phải mò trong bãi phế liệu chế cho ra chiếc xe đạp mà đi nhưng cuối cùng còn chẳng chế nổi vì ...không có dụng cụ, kết cục phải đạp chiếc xe tồi tàn giữa quốc lộ đến nhà người bạn, dù trông rất tàn tạ nhưng tôi lại thấy cảnh đó rất đẹp, cả cái đoạn Haru miêu tả lưng áo ướt đẫm mồ hôi của bố, mà theo Haru là trông như cái bản đồ... Câu chuyện đến đoạn kết mà bao nhiêu thắc mắc vẫn chưa được sáng tỏ, là cái kết mở khiến độc giả vừa tiếc nuối nhưng cũng có chút gì đó mong chờ...Dù nhân vật chính, người dẫn chuyện, là một cô bé lớp năm, nhưng có suy nghĩ chín chắn hơn tuổi, nên cảm giác cũng rất gần với bản thân tôi, đồng cảm ở khía cạnh nào đó. Một quyển sách hay, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng nội dung không hề thường nhật.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Một quyển sách phù hợp với cả trẻ em lẫn người lớn. Trẻ em thì đọc những cuộc "phiêu lưu" thú vị như là mua đồ thoải mái trong siêu thị, cắm trại và ăn đồ nướng ngoài công viên,... Người lớn thì có cơ hội suy ngẫm những suy nghĩ của nhân vật "tôi" – một bé gái lớp 5. Cô bé Haru mang kiểu tính cách mà dân ghiền manga có thể mô tả bằng một từ tsundere, bất chấp tình cảm dành cho bố, cô bé vẫn không thể nói thành lời, cũng không thể hành động để bày tỏ, có cái gì đó khiến cô bé hành động trái ngược với những gì mình muốn. Cô bé có những thắc mắc mà cả người lớn cũng không giải đáp nổi: tại sao gia đình đi theo chúng ta cả đời nhưng ta lại không được quyền chọn lựa như chọn bạn bè? Tại sao những con người mà trước vốn chẳng có liên hệ gì với nhau lại đột nhiên trở thành vợ chồng, bạn bè? Rồi cái cách cô nhìn bố ở đoạn cuối quyển sách "trong đám đông, chỉ một người, tỏa sáng, theo một cách đặc biệt": cô phát hiện một quầng sáng xung quanh bố giữa đám đông tấp nập người nơi sân ga thật đẹp. Nhân vật bố thì vô cùng bí ẩn, người đọc không biết nghề nghiệp hay tuổi tác của ông, cũng không biết mục đích và điều kiện của phi vụ "bắt cóc" này là gì, chỉ biết ông là người "nhắng nhít", "vụng về" và nhiều lúc vô cùng thú vị. Ông không biết cách giành lấy tình cảm của con gái nhưng lại vô tình giành được nó bằng những hành động vô cùng ngây thơ. Một chi tiết mà mình thấy vui nhất là khi cô và bố đến thăm một người bạn của ông: một cặp vợ chồng với 6 con mèo, vậy thì có gì lạ? Cô bé phát hiện cả hai người đó đều có khuôn mặt giống mèo, kiểu như vừa có tướng phu thê vừa bị loài mèo đồng hóa mất rồi.
Đọc mấy cuốn kia xong tự thấy não mình cần được thư giãn. Đúng lúc được em muốn tặng sách, rồi em còn cho chọn nữa. Trong những cuốn em đưa ra, tôi muốn chọn cuốn này đầu tiên, thế là chọn, thế là được tặng. Có những niềm vui quả là dễ thương 😊
Câu chuyện không dài. Đọc chừng khoảng hai tiếng nếu đọc liên tục là xong.
Câu chuyện dễ thương. Có lẽ không có cái thời nào như cái thời này. Muốn có thời gian bên con gái là phải "bắt cóc" thế này.
Câu chuyện hay hay. Người ta hay nói suy nghĩ của trẻ con khác với suy nghĩ của người lớn. Trong đây tôi thấy nó rõ ghê. Bố suy nghĩ một hướng, con suy nghĩ một hướng hoàn toàn khác. Bố thấy con tội nghiệp, nhưng đứa con thì thấy "Tôi cảm giác như mình thành bố của con người này!" Và trẻ con còn suy nghĩ trước cả tình huống sẽ diễn ra.
Đi chơi. Đi biển. Đi núi. Đi nhờ bạn bè giúp đỡ. Đi tàu điện ngầm.
Chuyến đi không có nhiều tiền. Chuyến đi có bố và con. Bản thân chuyến đi và cách phản ứng của bố trước những tình huống "éo le" có lẽ dạy cho Haru nhiều hơn những điều mà bố từng nhận ra và mong muốn Haru cảm nhận được.
Lúc nhận sách, hỏi em là nó nói về điều gì. Em cứ một câu: "thì chị cứ đọc đi". Ừ, bạn cứ đọc đi. Haru và Takashi dễ thương ghê lun!
Tôi bị bố bắt cóc đã hấp dẫn mình ngay từ tiêu đề. Là một câu chuyện về một cô bé bị bắt cóc bởi chính người bố của mình, từ đó mở ra một chuyến hành trình thú vị, hấp dẫn của 2 bố con. Với lời kể chuyện của cô bé lớp 5, câu chuyện hiện lên một cách trong sáng, hồn nhiên, tinh khiết, cuộc hành trình cũng vì thế mà trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Không cần đến những nơi sang trọng, đẹp đẽ, không cần khách sạn 5 sao, không cần đèn chùm hay mâm thức ăn bằng bạc, bố đã dẫn con đến những nơi thú vị hơn bao giờ hết, những nơi chỉ có bố và con. Nhờ chuyến đi đó, từ một cô bé không biết mình yêu hay ghét bố mình, coi bố như người xa lạ, cô bé đã có một cái nhìn rất khác về ông bố vụng về của mình, một xúc cảm không nói thành lời về tình cha con, để khi chia tay, cô bé thấy "người đàn ông mặc chiếc áo nhàu bẩn, da đen sạm vì nắng, đuôi mắt sụp xuống, lúc ẩn lúc hiện giữa đám đông qua lại kia đang toả sáng một cách kì lạ, cứ như được bao bọc bởi một cái kén vàng". Là một câu chuyện nhân văn, tinh tế về tinh cảm gia đình, như bao cuốn truyện Nhật Bản khác, câu chuyện này cũng buồn man mác, cũng triết lí, cho ta nhiều suy nghĩ đọng lại sau khi đọc.
Cuộc bắt cóc khởi đầu với sự dư giả của người bố. Có ô tô riêng, ăn nhà hàng sang trọng, và còn bảo Haru "cần gì cứ nói", rồi mua lỉnh kỉnh đủ thứ bánh kẹo mà không cần biết Haru có ăn không. Trong khi đó, Haru lại lo sợ về chuyến đi này, nghĩ rằng đúng là bị bắt cóc rồi, muốn về với mẹ, về với hai dì. Rồi cho đến khi gần kết thúc chuyến đi, khi ông bố đã lộ ra là một ông bố nghèo rách rúm, phải tiết kiệm từng bữa ăn, lượm lều để ngủ, thậm chí còn có ý định lấy cắp xe đạp để đi mượn tiền, thì lúc này đây cô bé Haru lại là người hơn ai hết muốn tiếp tục cuộc chạy trốn này, thậm chí còn muốn trở thành người bắt cóc bố mình nữa cơ. Và từ một cô bé ban đầu còn không biết nên yêu hay ghét bố mình, Haru đã có thể nhận ra lí do mà ngày xưa mẹ quyết định chọn bố. Bởi vì "trong đám đông, chỉ có một người, tỏa sáng, theo một cách đặc biệt". Và Haru "thấy thích người đàn ông đang vẫy tay liên tục một cách khù khờ đó". Ngôn từ của cuốn này thể hiện đơn giản ở mức hoàn hảo, mình cảm thấy chỉ cần thay thế bất cứ cụm từ nào cũng sẽ làm cho cuốn sách bớt hay đi. Và càng đơn giản, nó lại càng sâu sắc.
Trong lúc đọc cuốn sách này, đến đoạn mà bố Haru cho phép Haru tự lựa chọn quần áo thì mình cũng phải "á hhhh !!!!" và quyết định là: sau này nếu có con, mình sẽ cho chúng nó hoàn toàn được phép tự lựa chọn quần áo chúng thích, mình cũng sẽ chấp nhận luôn cái kiểu nếu đố chúng nó chọn hơi dị hợm. Nhưng phải có thỏa thuận giữa hai mẹ con, kiểu như "nếu đồ con đã chọn và đã suy nghĩ kỷ để mua thì con phải mặc (cho dù chúng bạn chê cười, và đương nhiên bản thân người mẹ cũng có thể chấp nhận bị bạn mẹ chê cười), và sau đó thì cả hai mẹ con sẽ cùng rút kinh nghiệm và sửa sai"
Cách suy nghĩ của một đứa trẻ cũng thú vị nhỉ, đọc cuốn sách này là cơ hội giúp cho mình giật mình nhìn lại và có một kiểu thiết lập trogn đầu rằng "trẻ con cũng có suy nghĩ, đừng áp đặt suy nghĩ của người lớn vào trẻ con". Thế là bắt đầu từ nay, bản thân tôi sẽ có trò chơi mới: "thử suy nghĩ theo cách trẻ con ... KHI NÓI CHUYỆN VÀ QUAN SÁT TRẺ CON"
Một quyển sách nhẹ nhàng về mối quan hệ bố con. Ngôn từ của người dịch thực sự rất hay. Nhưng mà có 2 cái khiến mình không thích ở quyển sách này: 1. Thái độ của cô bé hơi “láo” hơn cái mức mình có thể chấp nhận được, cách xưng hô ngang và cách hành xử khiến mình cảm thấy hơi khó để thông cảm. 2. Mình không hiểu mục đích đưa chi tiết người bố trong cuộc bắt cóc thường xuyên gọi về cho người mẹ để thương lượng gì đấy khá căng thẳng và đến cuối cùng thì chi tiết đấy cũng không được hé lộ mà chỉ bỏ lửng khiến mình thấy hơi khó hiểu. Tuy nhiên thì có một điểm mình rất thích ở đoạn kết khi mà cô bé nhìn thấy người bố toả ra ánh sáng rất kì lạ, ấm áp, mình chợt nghĩ đến một điều: Những người dù tệ đến đâu trong suy nghĩ của mình đều có một vẻ đẹp rất hút riêng khi chúng ta ở bên cạnh họ đủ nhiều để hiểu họ.
Câu chuyện được miêu tả chi tiết cụ thể hàng ngày diễn ra như thế nào của nhân vật “con gái” và nhaats là diễn biến sự thay đổi tâm trạng và thái độ của “con gái” khi có thời gian bên cạnh “bố”.
Truyện ngắn, nhưng càng đọc càng thấm thía, tình cảm “bố” dành cho con thật tuyệt vời, dù ko còn nhiều tiền, dù ăn dồn 2 bữa vào một, hay nhặt chiếc lều bỏ đi trong đống rác để ngủ, hay lại tiếp tục nhặt cái xe đạp cũ hỏng để di chuyển khi k còn tiền. Dù hoàn cảnh thật thiếu thôn, nhưng chẳng gì quan trọng bằng được ở bên cạnh bố sống cuộc sống khiến tôi phải ghen tỵ ấy.
Không quá thu hút như vài quyển truyện từng đọc, nhưng chắc do lối viết của người Nhật như vậy, nhưng thực sự ngẫm lại mới thấy quả là sâu sắc
Một câu chuyện nhẹ nhàng ẩn chứa thông điệp rất sâu mà có lẽ mình không hoàn toàn nắm bắt được. Khi kết thúc, chuyện để lại cảm xúc bâng khuâng, vương vấn rất mơ hồ. Vương vấn mơ hồ có lẽ cũng là cảm xúc của Haru ở cuối câu chuyện. Người đàn ông vốn là bố của mình, nhưng lại chẳng khác gì người xa lạ. Và dù có nghĩ đó là người xa lạ, lại thấy thích ông ấy như thế, để dù có phải nhịn đói, đi bộ, ngủ lang thì vẫn cứ muốn chuyến đi "bắt cóc" này không bao giờ kết thúc.
"Tôi thích người đàn ông đang vẫy tay khù khờ đó, dù cho đó chẳng khác gì người xa lạ". Một suy nghĩ này chắc là đủ cho Harau "Lần sau bố lại đến bắt cóc nhé", câu nói này chắc cũng đủ cho bố Haru :)