Đây là một cuốn sách chứa đựng êm ái và mượt mà, dịu dàng và tất cả những gì ở trong đó đẹp rực rỡ như một bức tranh.
“Tuổi trẻ ấy, thật vất vả và buồn cười. Vất vả vì tụi mình cứ sai và phải bắt đầu lại, sai và phải bắt đầu lại, hoài như vậy. Còn buồn cười vì, vất vả như vậy, mà hiếm khi tớ thấy mệt mỏi.” - đó là những lời Di nói với Minh ở trang thứ 174 của cuốn sách.
Có gì đó rất bình yên sau mỗi câu chuyện. Không mang theo những vui buồn phức tạp, Hi Trần là cái tên quen thuộc từ những trang viết của báo Hoa Học Trò, tác giả đã dẫn lối ta đi qua những năm tháng tuổi trẻ đẹp như một bức họa.
Những màu sắc gần gũi đến thế cứ hiện lên ám ảnh trong tâm trí, giống như bản thân đang cùng lối với nhân vật đi trên đường bờ mẫu, mà đích đến là đường chân trời. Mỗi đứa trẻ cứ thế lớn dần lên.
Trên hành trình ấy là những hồi ức khó phai. Tình yêu giống như những cơn mưa ngoài hiên mùa hè. Tình bạn giống như thảm ruộng xanh, gió thổi mãi vẫn hoài xanh mãi.
Mỗi trang sách đi qua, bản thân như đang được tận hưởng những dư vị ngọt ngào của tuổi trẻ. Nhân vật của Hi Trần không thể hiện nhiều, họ để lại dấu ấn bằng những chi tiết được khắc họa rất cá tính và đáng yêu. Có lẽ vì thế, mà người đọc cứ mê mải không dứt, với nụ cười dịu dàng dành cho mỗi nhân vật.
Hiếm khi thấy tình yêu và tình bạn “hiền lành” đến thế. Nói đúng hơn, những màu sắc của tình yêu mong manh như vệt nắng chiều, còn tình bạn thì luôn sáng trong, lấp lánh. Kể cả sự nuối tiếc hay đôi lời hứa hẹn không thành, cũng không hề nặng nề hay hờn giận đau thương.
“Tình yêu là một buổi chiều. Mình ngồi trên dốc núi, nhìn xuống hồ. Có người ngồi bên cạnh, nhìn con thuyền. Tình yêu là yên lành như vậy.”
Mình thích giọng văn của cuốn này ở Hi Trần hơn cuốn sau - Tuổi trẻ này là để tìm nhau. Có thể khi đọc nó mình vẫn còn học cấp 3, đang tuổi học trò nên ấn tượng mạnh với giọng văn có phần ngông ngông của Hi. Nhưng về nội dung thì cuốn sau xuất sắc hơn. Truyện mình thích nhất là Cậu ta (Kể một chút về cậu ta).
Kế tiếp một tác phẩm làm xao động tâm hồn, mình lại đọc một tác phẩm cũng đem đến những gì rất chậm, rất lắng đọng như thế. Những câu chuyện trong "Đôi khi muốn có ai đó ở cạnh bên" đa phần đều có cái kết rất mở, nhiều khi là lửng lơ. Cách viết của tác giả cũng biến thiên theo từng truyện ngắn, lúc rất "già đời" lúc lại trẻ con, dùng những ngôn từ "sến sẩm" đọc nghe buồn cười, hợp với những câu chuyện tình cảm học trò. Mình quen viết văn chính luận, tính cách thì trẻ con, nên mặc dù là dân khối C, những câu viết tình cảm, mềm mại như bún còn xa lạ với mình lắm. Những câu so sánh mang đầy tính "chỉ có trong sách" làm con bé quen "hàn lâm" với ngôn từ lôi từ Từ điển tiếng Việt ra phải bật cười. Chắc tác giả là người đọc sách rất nhiều, nên mình đọc thấy có sự kế thừa lai lai nhiều giọng văn, đâu đó lẫn cả bác Ánh - thần tượng của mình. Phải không ta? Hay mình lại suy nghĩ lung tung. - "Tuổi thơ tôi, tôi lục tìm lại cẩn thận từng file trong những folder trí nhớ, copy sang cho Lin" - "Mưa dọn đến thành phố vào một ngày giữa tháng Ba, chuẩn bị ở trọ suốt mùa dài" - "Mưa đệm nhạc, ếch nghe thấy sẽ hát ngay"
Những câu chuyện nhẹ nhàng, những tình cảm đẹp và bình dị, mọi thứ đến với nhau rất tự nhiên... hừm, có phải khi ta dũng cảm hơn một chút thì mọi thứ đã khác? Có những thứ thật buồn nhưng cũng thú vị và để ta đáng phải trân trọng.