Cậu ấy dịu dàng nhìn tôi, cười khì khì, cúi đầu gãi gãi gáy, giống như chàng trai 17 tuổi cấp 3 năm đó.
Cũng tốt, vấn đề mà Cảnh Cảnh năm 17 tuổi phải hỏi, Dư Hoài năm 17 tuổi trả lời.
Rất lâu sau, Dư Hoài nhè nhẹ gật đầu. Bỗng chốc nước mắt tôi rơi ướt đẫm mặt.
Thanh xuân là gì?
Là những điều chưa dám nói,
Những việc chưa dám làm,
Những mơ hồ thoáng chốc chưa từng quên,
Là khoảng thời gian không thể quay trở lại… dù chỉ một lần.
Thanh xuân là gì? Là phát sáng cũng là tiếc nuối.
Thanh xuân của chúng ta đều có một “ai đó”. Một cậu bạn cùng bàn bên được vây quanh bởi biết bao cô nàng, một cô bạn ngốc nghếch hay ngủ quên trong giờ học, hay thậm chí là một anh chàng lớp trên phía bên kia hành lang vẫn mỗi sáng rảo mắt qua phía bên này hành lang ấy. Ai cũng được và chỉ ở đó thôi... trong tim. Không hề dám mở lời kết bạn, mở lời yêu thương. Đem theo những cảm xúc non nớt với một tâm hồn mong manh của những cô cậu học sinh cấp 3 còn trẻ dại, chỉ dám đứng bên lề cuộc sống của người đó mà dõi theo, mà thương thầm nhớ trộm. Để rồi, những lời cần nói, không thể nói, những việc phải làm, lại không làm. Chỉ cho đến lúc thanh xuân từ lúc nào bỗng nhiên trôi qua vội vã, không một lời từ biệt, mới nhận ra rằng bản thân thực sự đã bỏ lỡ những gì.
Tháng năm trôi đi, ai rồi cũng sẽ lớn. Chuyện ngày cũ, rồi chỉ là quá khứ mà thôi. Sớm muộn gì cũng mờ nhạt trong tâm trí, nhưng mỗi lần nghĩ lại chắc chắn đâu đó trong lòng vẫn còn rất nhiều những khoảng trống, những hoài niệm không tên. Nhưng cũng chẳng sao cả, bởi vì điều tuyệt vời nhất của thanh xuân chính là có một ai đó để đem theo trong tim đến mãi sau này. Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân – câu chuyện thanh xuân không dành riêng cho ai. Mà dành cho thanh xuân của tất cả mọi người. Như một thước phim quay chậm, thật chậm, đọc Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân để cùng bật cười với những ngốc xít, cùng bật khóc nơi những nuối tiếc và rồi nhắm mắt lại để thấy lòng mình trôi về những ngày thanh xuân đã và đang qua.
“Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” là gì?
Chẳng là gì cả! Chỉ là những mơ hồ như ánh mắt ấy, nụ cười ấy... Như cậu ấy!
Thỉnh thoảng đọc mấy quyển thanh xuân vườn trường như này thấy chill phết!
Tuy k quá xuất sắc nhưng mình khá thích các nhân vật trong truyện. Tác giả xây dựng 1 cách vừa đủ, k bị thần thánh hóa kiểu điêu điêu ý :))) cũng k có mấy cái drama động trời đâu. Kể cả nam chính thì cũng phải gặp khó khăn, thử thách chứ k suôn sẻ 1 tay che trời... blah...blah các thứ.
Nhiều ng bảo quyển này đọc bựa mà buồn cười. Thì đúng là nó buồn cười thật nhg k có bựa lắm, nó vẫn khá sâu lắng, thậm chí mình còn cảm thấy buồn nữa!
Hình như suy nghĩ của mình khác hẳn với mọi người nhỉ :)
Với mình, truyện hay hơn phim rất nhiều, dù mình xem phim trước và rất thích phim.
Thứ nhất, truyện ra đời trước, dùng ngôi kể thứ nhất, với mục đích bộc lộ được những suy nghĩ, tâm tư của nhân vật Cảnh Cảnh, nhất là những tâm tư rối ren của con gái tuổi dậy thì mà phim không lột tả hết được (dù nữ diễn viên Đàm Tùng Vận diễn khá tròn vai). Câu chuyện tập trung xoay quay mối tình tuổi học trò của Cảnh Cảnh và Dư Hoài, và vì đi theo ngôi kể thứ nhất nên những cặp đôi khác như Giản Đơn và Hàn Tự hay đương nhiên không đi sâu vào chi tiết như trên phim. Không phải tác giả không thể, mà vốn dĩ tác giả không có ý định đi sâu hơn (vì đã lựa chọn góc nhìn của Cảnh Cảnh để dẫn truyện mà). Nên những ai trót yêu thích các cặp phụ trong phim cảm thấy thất vọng cũng là điều dễ hiểu.
Thứ hai, nhân vật Lộ Tinh Hà được đạo diễn thêm vào để vẽ nên một mối tình tay ba để phim thêm nhiều ‘drama’. Nên mình rất buồn cười khi có những bạn phát ngôn kiểu “truyện thiếu mất một Lộ Tinh Hà”. Sai. Truyện là nguyên tác, sao có thể nói là ‘thiếu’ được? Hơn nữa, nhân vật Lộ Tinh Hà cũng được xây dựng một cách không chân thực: Học hành lêu lổng, suốt ngày trốn học nhưng học vẫn giỏi (cái này ngoài đời không hẳn là không có nhưng cũng không đến mức như LTH). Học lớp 10-2 mà không biết , trong khi đấy là kiến thức Hoá học cơ bản? Nhăn nhở với giáo viên, không tôn trọng người lớn, nói chuyện với người trên hàng mà như nói với bạn bè? Người như thế thật sự tồn tại à? Các bạn đòi hỏi một câu chuyện thanh xuân trong trẻo và gẫn gũi nhưng lại cố chấp muốn có một nhân vật phi thực tế đến thế trong tác phẩm?? Vả lại, các bạn xem phim có thấy lạ không, tại sao Lộ Tinh Hà đối tốt với Cảnh Cảnh như vậy, theo đuổi Cảnh Cảnh lâu như vậy mà Cảnh Cảnh vẫn mãi nhớ nhung một người? Vì căn bản là trong nguyên tác chẳng có ai cầu hôn cô ấy suốt 10 năm cả! Đúng là có người ngầm theo đuổi Cảnh Cảnh, hay thả thính cô ấy nhưng vì cô ấy không có tình cảm đáp lại nên người đó cũng chẳng bao giờ bày tỏ, mối quan hệ vẫn duy trì là bạn bè, không có chút gượng gạo như ở đoạn cuối phim.
Nếu bạn nào định bảo mình là Dư Hoài cũng bị lý tưởng hoá thì xin lỗi, chắc bạn mới coi phim chứ chưa hề đọc truyện (à, tại mình từng tranh luận với bạn mình về vấn đề này nên đưa ra thêm khía cạnh này để không bỏ sót). Dư Hoài trong truyện được miêu tả là mắt siêu nhỏ, da bánh mật, không thể coi là đẹp trai như Hàn Tự hay Lâm Dương. [...] Chuyện về Trần Tuyết Quân cũng không dramatic như trong phim, chỉ được lướt qua như một mảnh của quá khứ. Dư Hoài trong truyện nói dối rằng Lúc xem đoạn cuối phim mình đã thấy khá kỳ lạ, tại sao nhân vật lại cư xử như thế, tại sao đùng một phát lại Truyện phát triển câu chuyện một cách tinh tế hơn nhiều, mọi thứ được lý giải thật đẹp đẽ, thật trọn vẹn, tình cảm của hai người cũng được nối lại một cách nhẹ nhàng và chân thành nhất.
Điểm cộng nữa là văn phong của Bát Nguyệt Trường An rất hóm hỉnh, ngắt nghỉ đúng lúc đúng chỗ, đọc vài trang lại bật cười và lưu lại ấn tượng sâu sắc. Lời khuyên của mình là, nếu bạn dự định đọc quyển này thì làm ơn hãy quên các chi tiết trong phim đi, các tình tiết trong truyện giản dị và trong sáng hơn nhiều. Nếu bạn mong chờ một Lộ Tinh Hà ngang tàng mà ấm áp, mối tình của Giản Đơn và Hàn Tự, những chuyến đi chơi kịch tính và đầy ắp kỷ niệm, một chuỗi các drama dài ngoằng trong phim thì thôi tốt nhất đừng đọc nữa kẻo lại bị thất vọng, xong lại quay ra chê truyện nâng phim.
Ý kiến của mình đến đây thôi. Mình rất rất, rất thích truyện. ♡
This entire review has been hidden because of spoilers.
Rất đau lòng cho một nerd mà có ngày phải thốt ra câu này : truyện không bằng phim. Truyện và phim có sự khác biệt ít nhiều về tình tiết cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng dường như,cái cốt hồn của nhân vật cứ lạc lõng nơi nào... Đọc truyện lần này chỉ như một người ngoài cuộc,lại chẳng thể bước vào thế giới của nhân vật đang sống mà thấu hiểu,cứ như thể câu chuyện nhạt nhẽo lắm mới ra thế đấy... Điều đáng an ủi là đọc truyện nghiệm ra rất nhiều điều mà khi xem phim cảnh quay không thể bộc lộ hết.
Mình thích sách thể loại thanh xuân. Khác với phim, nvay nữ và nam chính đều có nhg nội tâm u tối và nhiều suy nghĩ người lớn hơn chứ ko cute hột me như phim. Mình thấy may mắn vì đã đọc trn trc, vì q xin chào ngày xưa ấy cùng tg mình xp trc và đọc trn bị sốc =))) Kiểu trg phim nv nữ rất cute và thanh thuần, còn trn thì nv chính theo mình dark hơi nhiều :|| 1 cuốn kết oe nhưng mình vẫn thích và muốn mua :)) Cơ mà nửa sau trn khá là hừmm. Ncl lúc ý các nv chính lớn hết rùi và mình hết thấy cute dễ thg nữa :((
Hồi mình cấp 3, đầu ĐH, mình thấy mấy cuốn sách/ truyện/ phim về thanh xuân vườn trường như này nó cứ khiến mình chán chán, lảng lảng ấy. Rồi mùa hè cuối cùng đối với đứa sinh viên như mình, mình mới cày các thể loại thanh xuân vườn trường (Bộ 3 Chấn Hoa, Tai Trái, ...), xúc động lắm luôn, khóc khóc các kiểu, nó chạm mình thực sự. Mình không tiếc là đã không đọc/ xem sớm về thể loại này, vì có thể là khi gần qua/ qua rồi mình mới dạt dào cảm xúc, thực sự enjoy vào nội dung.
À, mình cũng có một thời thanh xuân trẻ trâu, thuần khiết nhé! Và giờ vẫn là thanh xuân nhưng bớt trẩu nhé!!!
Mình thấy phim hay hơn truyện rất nhiều. Truyện tác giả viết nhạt quá. Câu chuyện chỉ vẻn vẹn xoay quanh những suy nghĩ, việc làm của Cảnh Cảnh. Nhưng trong phim thì đạo diễn lại dải đều vào những suy nghĩ, trải lòng của từng nhân vật để từ đó chúng ta có 1 cái nhìn bao quát hơn về cuộc sống, để đâu đó chúng ta nhận ra chính mình trong họ.
《最好的我们》 八月长安 This book is interesting and makes people want to read it after reading it. For example,At the beginning of school, Geng Geng met a good friend Yu Huai because of his name.The two of them were at the same table at the beginning of school. They laughed every day like they had known each other for several years.
Bây giờ là mấy giờ nhỉ? 0:57, vừa hay mình vừa đọc xong câu chuyện, từ nhỏ tới giờ chắc chắn mình chưa có lần nào như thế này đâu, ngồi một mình trong phòng tắt điện, mặt đối mặt với chiếc máy tính, tai đeo headphone nghe nhạc, đọc truyện đến tận khuya, vừa đọc vừa lấy nước mắt rửa mặt, quả là hiếm có, lại còn ngồi kiên nhẫn viết từng chữ từng chữ như thế này, đúng là lần đầu tiên. Mình đã đọc ba câu chuyện của Bát Nguyệt Trường An, vừa hay là đủ bộ series, mình thích nhất là câu chuyện này, vì sao ư? Vì mình cảm thấy tình cảm của họ là tình cảm đẹp đẽ đáng quý nhất, cũng chịu nhiều đau khổ nhất, một tình cảm lặng lẽ không dám nói ra, cứ chôn sâu trong đáy lòng, để từ đó mọc lên một bông hoa, một bông hoa của tình yêu, hai người khi ở cạnh vẫn luôn âm thầm quan tâm lẫn nhau, khi xa cách không biết người kia ở đâu, một tia hy vọng cũng không có, thời gian trôi qua lâu như thế, ngoài kia xảy ra chuyện gì, trải qua sóng gió gì, ai mà biết được, có thể người còn lại đã dựng vợ gả chồng rồi , vậy mà họ lại vẫn có thể giữ tình cảm đó vẹn nguyên tới vậy, nó như một cơn sóng ngầm chỉ đợi thời cơ mà chực trào ra, có thể mọi người sẽ nói mình quá chủ quan, nhưng đây là cảm nhận của riêng mình mà, ai dám trách là mình suy nghĩ quá chủ quan chứ, mình thật sự rất ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ, như có một câu:" Thời gian có thể thay đổi được chúng tôi, nhưng không thể thay đổi được tình yêu này", thật sự, vô cùng vĩ đại, người bình thưởng chỉ vì xa khoảng cách mà đã có thể từ bỏ nhau, đằng này su���t bao nhiêu năm trời không hề liên lạc, không hề gặp mặt, không hề hỏi thăm, tưởng chừng như đã trở thành người xa lạ trong cuộc sống của nhau, ấy thế mà khi gặp lại, bao nhiêu cảm xúc lại ùa về. Mình tự hỏi không biết ngoài đời có chuyện như thế này không? Nhưng cuộc sống m��, có gì mà không thể chứ, mình chính là lại được có thêm niềm tin vào tình yêu, tin tưởng, nhưng không hề mù quáng. Quái lạ, đọc xong câu chuyện tự nhiên mình lại cảm thấy có sức chiến đấu lạ thường, dường như có thể một tay mà chống đỡ hết thảy, chỉ cần mình cố gắng. Truyện thực tế đến tàn nhẫn, rất tàn nhẫn, có thể như vậy sao, đúng là chưa ra đời chưa nhìn thấy chưa hiểu chuyện, hóa ra cuộc sống lại có thể khắc nghiệt đến vậy, không để lại cho con người một đường lui nào, trước đây mình rất thích Lâm Dương, bởi vì cậu ấy vô cùng hoàn hảo, làm gì mà có người hoàn hảo đến vậy, đã thế mình nhận thấy cuộc đời cậu ấy cũng không có quá sóng gió gì, mọi thứ luôn được thuận lợi, chắc chắn là không phải ai cũng được như vậy, trên thế giới này vẫn luôn có người như Dư Hoài, bị số phận chà đạp nhưng vẫn ngoan cường đứng lên, hình ảnh ấy, thật sự khắc sâu vào tâm trí mình, mình tự hỏi, liệu mình có mạnh mẽ được đến vậy, có dũng cảm như cậu ấy khi rơi vào trường hợp đó không? Mình không biết. Liệu mình có thể chờ được Dư Hoài của mình không? Mình không biết... Mình có quá nhiều thứ không biết, nhưng mình biết, mình biết đó... Mình mong có ai đó có thể nhìn mình như một người bình thường mà thích mình, chỉ đơn giản vậy thôi... "Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất. Nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau cả một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân" - Đây là câu nói mà trước đây mình luôn canh cánh trong lòng, nhưng giờ mình đã có câu trả lời rồi... "Ý nghĩa của tình yêu vốn dĩ chính là hai người bên nhau, xoay chuyển bàn tay vận mệnh. Chúng ta ở bên nhau mới chính là chúng ta tuyệt vời nhất."
Typical high school stupid things which everyone can relate to. It's kind of long, the pace is OK. The protagonist is very funny. If you like those Chinese high school/growing up films, you will like this book. The plot is kind of similar.
Đá mỹ nghệ , một trong những sản phẩm nghệ thuật tuyệt vời của con người và tự nhiên, đã từ lâu trở thành một biểu tượng đặc trưng của sự sáng tạo và đẳng cấp. Với vẻ đẹp tự nhiên và sự tinh tế trong từng chi tiết, đá mỹ nghệ không chỉ là một vật liệu xây dựng phổ biến mà còn là một công cụ thể hiện nghệ thuật và sự kỳ diệu của thế giới tự nhiên. Bài viết này sẽ khám phá về đá mỹ nghệ, những điểm đặc biệt và vai trò quan trọng của nó trong ngành nghệ thuật và kiến trúc.
Đá mỹ nghệ là một loại đá tự nhiên tạo thành từ quá trình tự nhiên kéo dài hàng triệu năm. Qua một quá trình tạo hóa phức tạp, đá mỹ nghệ nở ra thành các mỏ đá trên khắp thế giới với đa dạng về màu sắc, độ cứng và kết cấu. Đá mỹ nghệ được đánh giá cao vì tính chất tự nhiên và khả năng chịu được thời gian, tạo nên một loạt các tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Một trong những đặc điểm nổi bật của đá mỹ nghệ là vẻ đẹp tự nhiên và sự tinh tế của nó. Những tác phẩm từ đá mỹ nghệ mang trong mình vẻ đẹp tự nhiên của đá, nhưng qua sự cắt khắc và chế tác tinh xảo của nghệ nhân, chúng trở nên hài hòa, tinh tế và sống động hơn bao giờ hết. Từ những tác phẩm nhỏ như bức tượng mini cho đến những tác phẩm điêu khắc lớn hơn như tượng Nữ thần Tự do hay Tượng Chúa Kitô Đức Chúa Trời, đá mỹ nghệ tạo nên những hình dạng tuyệt đẹp, gợi lên sự kỳ diệu và sự thăng hoa của nghệ thuật.
Cùng với vai trò nghệ thuật, đá mỹ nghệ còn có sự quan trọng trong kiến trúc. Với tính chất bền vững, độ cứng và khả năng chịu được thời tiết, đá mỹ nghệ trở thành một vật liệu lý tưởng cho việc xây dựng các công trình kiến trúc lớn. Các tòa nhà, cầu, đền đài và các công trình công cộng khác được xây dựng từ đá mỹ nghệ không chỉ tạo nên sự ấn tượng mạnh mẽ mà còn mang đến sự sang trọng và đẳng cấp. Nhìn vào những công trình kiến trúc nổi tiếng như Đền Parthenon ở Hy Lạp hay Cung điện Taj Mahal ở Ấn Độ, ta có thể thấy rõ sự lấp lánh và tinh tế của đá mỹ nghệ.
Ngoài ra, đá mỹ nghệ còn có giá trị văn hóa sâu sắc. Trong các nền văn hhóa và tôn giáo truyền thống, đá mỹ nghệ đã trở thành biểu tượng của sự tôn kính và sự sáng tạo của con người. Ví dụ, trong nền văn hóa Phật giáo, các tượng Phật được chạm khắc từ đá mỹ nghệ thể hiện sự tôn trọng và lòng thành kính đối với Đức Phật. Trên khắp thế giới, các di tích lịch sử và văn hóa được tạo ra từ đá mỹ nghệ đóng góp vào việc bảo tồn và truyền bá giá trị văn hóa của các dân tộc.
Đá mỹ nghệ không chỉ là một vật liệu xây dựng thông thường, mà là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp, mang trong mình sức mạnh, tinh túy và sự kỳ diệu của tự nhiên. Những tác phẩm nghệ thuật và công trình kiến trúc từ đá mỹ nghệ không chỉ làm đẹp thế giới xung quanh chúng ta mà còn làm tôn vinh và kỳ diệu hóa cuộc sống. Chúng là những kỳ quan từ lòng đất, mang đến sự ngưỡng mộ và cảm nhận sâu sắc về tài năng và sức sáng tạo của con người.
Trên hành trình khám phá vẻ đẹp và giá trị của đá mỹ nghệ, chúng ta cũng cần thấu hiểu sự cần thiết của việc bảo vệ và bảo tồn tài nguyên đá quý này. Sự khai thác và sử dụng đá mỹ nghệ cần được thực hiện một cách bền vững và có trách nhiệm, nhằm bảo vệ cả vẻ đẹp tự nhiên và giá trị nghệ thuật của nó cho tương lai. Chỉ khi chúng ta biết trân trọng và bảo vệ nguồn tài nguyên này, chúng ta mới có thể tiếp tục tận hưởng và khám phá sự độc đáo của đá mỹ nghệ trong những thế hệ tiếp theo.
Trong kết luận, đá mỹ nghệ là một kỳ quan từ lòng đất, mang trong mình vẻ đẹp tự nhiên và sự tinh tế của nghệ thuật con người. Từ những tác phẩm nghệ thuật đáng kinh ngạc cho đến các công trình kiến trúc đỉnh cao, đá mỹ nghệ đã tạo nên sự ngưỡng mộ và kinh ngạc trong lòng con người. Hãy tiếp tục khám phá và trân trọng vẻ đẹp này, và đồng thời bảo vệ và bảo tồn tài nguyên đá mỹ nghệ cho sự phát triển và prospers của nghệ thuật và văn hóa.
Thanh xuân - mỗi lần nhắc đến 2 chữ này tôi lại thấy đau lòng 💔.
- Cảnh Cảnh, cậu có hối hận khi thi vào trường Chấn Hoa không Sau một chút đắn đo, Cảnh Cảnh đã lắc đầu. Tôi tin lúc đó Cảnh Cảnh thực sự nói thật. Được ngồi cạnh người mình thích 3 năm, ngày ngày được học cùng với người ấy, như thế thì còn gì bằng. Tôi còn nhớ hồi cấp 3 tôi từng oán trách ông trời vì đã cho tôi thi rớt trường chuyên 🏫 nhưng nhờ vậy mà tôi mới gặp được mối tình đầu của mình.Tuy cuộc tình của chúng tôi ngắn ngủi nhưng tôi vẫn tôn trọng đoạn hồi ức đó rất nhiều. Từ đó tôi tin rằng mọi việc xảy ra đều có lý do của nó.
Lật dở từng trang sách tôi cảm giác như mình đang quay ngược trở lại khoảng thời gian cấp 3, đang ở trong lớp học,chỉ cần ngoảnh mặt lại là có thể thấy được khuôn mặt của người ấy. Tôi đôi lúc ghen tỵ với Cảnh Cảnh vì cậu ta được ngồi cùng bàn với người mình thích, mối tình của cậu ta không vô vọng như của Giản Đơn. Còn tôi thì đơn giản tôi đã để vuột mất cơ hội của mình, khiến khoảng cách giữa tôi và cậu ấy ngày càng xa
- Chúng ta sẽ mãi ngồi cùng bàn nhé. Không chỉ Cảnh Cảnh mà tôi cũng rất thích câu nói này của Dư Hoài. Nó không chỉ là một lời hứa chắc chắn mà còn là sự khẳng định tình cảm của cậu ta dành cho Cảnh Cảnh. Tôi tin lúc đó cậu ta cũng thích Cảnh Cảnh, chỉ là nhận thức trễ hơn cô nàngđược thôi. Nhưng tôi lại thích cái khoảng thời gian mập mờ này, hơi thân so với tình bạn nhưng cũng không hẳn là tình yêu.
Không phải là một cuốn sách xuất sắc, mở đầu hơi chán nhưng kết thúc tuyệt hay.Vì cái tuyệt hay ấy, mình đánh giá 💓💓💓💓💓 Nhận xét cuốn sách này là một trong những cuốn hay nhất về chủ đề Thanh Xuân Vườn Trường không hề sai chút nào. Mạch chính là câu chuyện thầm nhớ thầm thương của Dư Ho��i Cảnh Cảnh và làm nền cho dòng mạch ấy là những câu chuyện bè bạn,thi cử,...năm cấp 3. Cả 2 thứ ấy làm mình xúc động. Mình rất thích cách tác giả xây dựng hình tượng của 2 nhân vật chính, đẹp vừa đủ. Đặc biệt là cách xây dựng nam chính '' không hoàn hảo '' tuy giỏi nhưng vẫn có nhiều yếu điểm, thậm chí đến cuối cùng tưởng chừng như sau khi rời ghế nhà trường anh sẽ có một tương lai sáng lạn nhưng...cuộc đời không ai nói trước được điều gì( mình thấy thương cho những ai như thế, nỗ lực baol nhiêu cuối cùng lại phải bỏ lại đằng sau). Cách xây dựng ấy rất thực tế. Không chỉ thực tế trong cách xây dựng nhân vật mà những câu chuyện xung quanh làm nền mình cũng cảm thấy rất gần gũi, thân quen. Đang là học sinh cấp 3, lại còn là học sinh cuối cấp nên đọc mấy chương cuối thấy xúc động vô cùng, tác giả hành văn rất mượt, rất hay. Nếu thật sự hôm nay là ngày cuối cùng học cấp 3 chắc mình khóc to mất. Một cuốn sách gieo vào lòng những vui buồn đan xen y như cái tuổi học trò ẫm ương sáng nắng chiều mưa. Lúc vui cũng đẹp mà lúc buồn lại càng đẹp hơn. Mình: Sau này ra trường không biết mình có gặp lại nhau không nhỉ? Bạn: Tao không muốn gặp lại mày.
Mình quyết định mua cuốn này sau khi xem xong bộ phim chuyển thể siêu nổi tiếng của nó. Và rồi mình lọt hố "Chấn Hoa hệ liệt" lúc nào không hay. Để nói về cuốn sách này, có lẽ là bản gốc kém xuất sắc nhất trong bộ ba, nhưng lại có bản chuyển thể vô cùng thành công. Đây là một cuốn truyện ngập màu hồng của Bát Nguyệt Trường An. Nội dung truyện có phần kém lôi cuốn, mình cũng không rõ là do người dịch, hay là vấn đề của tiểu thuyết gốc. Nhưng bạn chỉ cần bạn kiên nhẫn đọc khoảng 20 trang đầu, mình cam đoan sẽ phải lòng bạn học Dư Hoài ngay thôi. Những tình huống, vấn đề mà các nhân vật gặp phải, đều rất gần gũi, đời thường và thân quen khiến chúng ta dễ dàng đồng cảm. Những mối tình thanh xuân được khắc họa cũng rất xuất sắc, từ mối duyên bạn cùng bạn quyến luyến 10 năm của cặp đôi nam nữ chính, hay tình cảm đơn phương đau khổ của cô nàng Giản Đơn, chút rung động trẻ con của Bêta, đều vô cùng đáng yêu và chạm đến trái tim người đọc. Mình cũng đã rơi nước mắt cho sự chờ đợi 10 năm của Cảnh Cảnh, đã rơi nước mắt cho hạnh phúc của tiền bối Lạc Chỉ, nhưng cũng đã cười vì sự ngây ngô đáng yêu của thầy giáo Trương Bình, vì sự hồn nhiên của từng bạn học Chấn Hoa. Tuy là một câu chuyện kết mở, nhưng mình vẫn tin, sau câu: "Xin lỗi, mình đến muộn" của Dư Hoài, là một nhân duyên tốt đẹp. Cảnh Cảnh, Dư Hoài, cảm ơn thanh xuân này, được gặp các bạn.
Một bộ sách hay về thanh xuân vườn trường của nữ tác giả người Trung Quốc. Mình cũng thấy hơi bất ngờ vì cả hai bộ truyện về tuổi thanh xuân rất hay mà mình đã được đọc là Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi và bộ này đều là tác giả người Trung Quốc. Phải chăng ngoài truyện ngôn tình thì người Trung Quốc còn nổi tiếng về mảng này (?!) Nói chung là bộ sách này khá hay và cuốn hút, giống như một video tua chậm về tuổi thanh xuân của mỗi người, có cái kết mở cho hai nhân vật tượng trưng cho từng người trong chúng ta. Lối văn nhẹ nhàng, nhóm dịch rất chu đáo và chuẩn xác, rất hợp ý mình. Về hình thức thì đây là từ NXB Skybook, bìa cứng khá đẹp và chắc chắn, lấy hình từ trong phim, mặc dù chưa xem phim bao giờ và có nhiều người đã cho điểm trừ vì lấy hình từ phim nhưng cá nhân mình thấy không có vấn đề gì. Bộ sách còn kèm theo cả 4 postcard bìa cứng nhưng chất lượng ảnh hơi kém. Mua ở trên Shopee nên được giảm giá bìa. Về tổng thể cả nội dung lẫn hình thức mình khá hài lòng, chỉ mong có cái kết rõ ràng hơn là cái kết mở này nên RATE 4*
最好的我们:10/5 This book is so cute yet so meaningful. I loved this book so much. This was my first full Chinese books with no pronunciation help. I literally loved everything about this book. This was also adapted into a Chinese drama, and the Chinese drama also is one of my absolute favorites. First, the description of high school life and the anxiousness before the college entrance exam for the Chinese students was so realistic and I could feel the emotions of everyone so clearly. The whole story, the plot, was mellow yet fantastic. The characters are AHHHHH SO GOOD. I love love love the main character Geng Geng and her character development, her friendship with Beita and JianDan, her cute little friends to lovers with Yu Huai (also my boyfriend hehehehe hehe live live Liu Haoran) but the teacher, the other students, AHHHHH
I feel a little sorry for the people that don't know Chinese and can't read this masterpiece 😀😀😀😀 but at least watch the Chinese drama!! Hahahaha
Cho đến hiện tại – xúc cảm của mình khi đọc bộ này vẫn vẹn nguyên như vậy chỉ khác là bây giờ mình là annriver của tuổi trưởng thành đã đi làm công nhân tại xí nghiệp K chứ không phải cô bé học lớp chuyên văn hở tí tâm trạng là đi bạt mạng cả. Mình đã níu kéo lại bởi chữ trách nhiệm, cuộc đời đã giới hạn bởi hai chữ sinh tồn, nghe thì đao to thật nhưng mình của bây giờ đã khác thật sự. Nếu có hỏi mình quay về cấp ba không thì mình không vì hiện tại mình đã là một phiên bản tốt hơn rất nhiều, mình đã không còn e dè nấp sau bố mẹ không dám nhìn mặt cán bộ công chứng, không còn là đứa nhát cáy khi ra công an nữa, mình cũng chẳng còn sợ hãi đến mức khi thấy thất bại là chỉ biết khóc trong chùa nữa. Và hơn hết mình của bây giờ đã làm những thứ mà trước kia chưa dám làm.
"Lộ Tinh Hoài đã khiến cho quyết định của Cảnh Cảnh trở nên 'thanh xuân' hơn rất nhiều."
Trong truyện, lời kể của tác giả còn khá gượng (kể theo ngôi tôi), và trong truyện thiếu mất đi một Lộ Tinh Hà.
Dư Hoài là cậu bạn cùng bàn suốt những năm cấp ba đẹp nhất như vậy, cũng là cơn mưa rào của Cảnh Cảnh những năm tháng thơ ngây ấy.
Đến lúc lớn lên, người thường đều thấy Lộ Tinh Hoài tốt hơn rất nhiều. Ai cũng thấy vậy. Hơn năm chục lần tỏ tình, đi theo Cảnh Cảnh đến lúc trưởng thành, cầu hôn, ở bên Cảnh Cảnh, làm chỗ dựa cho cô.
Nhưng Cảnh Cảnh, nhắm mắt mở mắt vẫn thấy thanh xuân nợ mình một câu trả lời từ Dư Hoài, một lòng vẫn muốn đứng dưới cơn mưa ấy, dù có bị cảm lạnh đi chăng nữa.
" Ý nghĩa của tình yêu chính là hai người có thể ở bên nhau. Cùng nhau xoay chuyển vận mệnh. Chúng mình có thể ở bên nhau chính là lúc chúng mình tuyệt vời nhất." Cuốn sách như là thước phim đẹp đẽ gợi về 1 thời ngây ngô ko toan tính, có lúc nhác lên trường đến mức giả ốm để mẹ viết cho cái đơn xin nghỉ học, có lúc lại siêng đến mức ngồi mò mấy con số đến 2h khuya, và lại đong đầy sự giận hờn vu vơ với những đứa bạn cùng bàn, cái nắm tay ấm áp vào ngày chia xa, và ko thế thiếu cảm xúc rung rinh 1 cậu bạn nào đó... Tất cả đã là 1 phần của kí ức, và phần nuối tiếc nhất, chắc là 1 ai đó như Dư Hoài, sẽ xuất hiện trong thanh xuân của tuiiii:(( Cho đến h, thì thanh xuân vẫn nợ tuiii 1 Dư Hoài...
Mình là một đứa xem phim trước, sau đó quá thích phim và đã mua truyện đọc. Thì thật sự nó hay như mình mong đợi. Có lẽ là mình thích tập 1 hơn so với tập 2 một chút. Mình luôn thích dòng phim truyện thanh xuân của Trung Quốc. Mặc dù mình thích văn hóa Hàn. Vì ở đây, mình cảm thấy sự gần gũi, thân thương của tuổi học trò với những trải nghiệm cấp 3 của mình hơn. Cốt truyện chỉ đơn giản kể về cuộc sống cấp 3 của các cô cậu học sinh trường Thanh Hoa. Nhưng nhờ ngòi bút của tác giả, thổi hồn vào các nhân vật khiến mình vừa đọc truyện vừa hình dung ra khung cảnh vô cùng sống động. Thực sự là một cuốn sách phù hợp với cả những người không thích đọc sách, và vào những ngày trời mưa âm u, thêm một chút tâm trạng buồn, sẽ không thể phù hợp hơn cho bạn ngấu nghiến cuốn sách này.
Đối với mình, mình thích phim hơn. Truyện chỉ quay quanh Cảnh Cảnh với Dư Hoài, không lột tả được tình cảm chân thành của Giản Đơn với Hàn Tự, không đi sâu được nỗi đau mà Giản Đơn phải chịu, không thấy hết được tình cảm ngây thơ của Beta với Trương Bình và thiếu vắng của hình bóng Lộ Tinh Hà, không thể hiện được lựa chọn đặc tính tuổi trẻ.. Nhưng truyện lại rất nhẹ nhàng, đi sâu vào tâm lý Cảnh Cảnh hơn, ta thấy được những cảm xúc của Cảnh Cảnh cũng như sự mù mờ trong nhận thức tình cảm của Dư Hoài. Truyện cũng hàng tá những câu nói hay để nghiền ngẫm. Từng trang sách lại hồi tưởng về những cảnh phim, rất thú vị..
Mình đọc cuốn sách này sau khi đã xem phim và cá nhân mình nghĩ phim làm hay hơn sách. Khi đọc mình bị gián đoạn rất nhiều lần và mình kiểu phải mất rất nhiều tgian để có thể hoàn thành cuốn sách này được ý Nói chung là thể loại thanh xuân vườn trường thì cũng khá phổ biến rồi và lý do mình cho cuốn sách này 4 sao là bởi so sánh với các tpham khác thì đây là cuốn sách mình nghĩ ổn áp nhất (và cuốn xin chào ngày xưa ấy). Tuy nhiên nếu đứng một mình thì có lẽ cuốn sách chỉ đạt tầm 3 sao thui Đó là quan điểm cá nhân của mình, mình nghĩ các bạn vẫn nên đọc thử qua tác phẩm này, nó vẫn có 1 cái gì đó rất nhẹ nhàng và healings để nhớ về thời thanh xuân tươi đẹp Thanks for reading!
Xem xong em nó mới thấy Lộ Tinh Hà - chồng tui đi lạc rồi...
Thanh xuân vườn trường. Bị thích cái cách tác giả khắc hoạ tình cảm thầm kín của hai nhân vật, cùng năm tháng thanh xuân. Đọc truyện mà trong đầu như chiếu lại ngày tháng thanh xuân vậy. Không hẳn xuất sắc nhưng dễ thương.
Với film thì thích bản này chứ bản truyền hình không đủ thấm, cũng không lột tả đủ tâm trạng. Có hơi khác khác bối cảnh đúng của truyện
Truyện đọc không hút, một vài đoạn deep deep làm điểm nhấn. Phim hay hơn. Dù sao thì trải qua quãng thời gian thanh xuân với những rung động đầu đời thì mới đồng cảm được ít nhiều. Đọc xong chỉ muốn gặp lại mấy bạn xuất hiện năm 16,17 tuổi của mình để cảm ơn vì đã là điều tuyệt vời của những năm tháng ấy.
Lúc đầu mình định không rate cuốn này, vì biết rằng kiểu gì mình cũng thiên vị ti tỉ lần, vì cảm xúc. Mình xem phim trước khi đọc truyện. Cũng trong thời gian đó, nhiều kỉ niệm của mình và một người cùng gắn bó với bộ phim. Tập 2 mình đọc lại mà rưng rưng, những kỉ niệm cũ như được chiếu lại một lần nữa vậy.
4 sao, vì Dư Hoài lầy quá :’)
This entire review has been hidden because of spoilers.
"Cậu ấy của khi ấy là tuyệt vời nhất, tôi của sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Nhưng mà điều tuyệt vời nhất của chúng tôi lại cách nhau cả một thanh xuân. Sao có thể chạy trốn được thanh xuân, chỉ đành giơ tay chào tạm biệt mà thôi"
"Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Thế nhưng giữa những con người tuyệt vời nhất lại cách nhau một tuổi trẻ." Rốt cuộc "vung một cái tát tạm biệt tuổi trẻ" hay "lãng quên là đỉnh cao của trả thù", như thế nào thì mới đúng đây ??
Tác phẩm này gần như kinh điển rồi, biểu tượng của thanh xuân vườn trường. Chuyện hay, nhẹ nhàng, chân thật về tình cảm, cảm xúc tuổi học trò. Hình tượng bạn cùng bàn, nam chính học giỏi, nữ chính học kém không còn xa lạ nhưng tác phẩm vẫn lôi cuốn mình. Các nhân vật phụ cũng đều có cá tính riêng.