Jump to ratings and reviews
Rate this book

Còn Chút Gì Để Nhớ

Rate this book
Đó là những kỷ niệm thời đi học của Chương, lúc mới bước chân vào Sài Gòn và làm quen với cuộc sống đô thị. Là những mối quan hệ bạn bè tưởng chừng hời hợt thoảng qua nhưng gắn bó suốt cuộc đời. Cuộc sống đầy biến động đã xô dạt mỗi người mỗi nơi, nhưng trải qua hàng mấy chục năm, những kỷ niệm ấy vẫn luôn níu kéo Chương về với một thời để nhớ.

Paperback

First published January 1, 1988

68 people are currently reading
1516 people want to read

About the author

Nguyễn Nhật Ánh

192 books2,253 followers
Nguyễn Nhật Ánh là tên và cũng là bút danh của một nhà văn Việt Nam chuyên viết cho tuổi mới lớn. Ông sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955 tại huyện Thăng Bình, Quảng Nam.

Cuộc đời và sự nghiệp

Thuở nhỏ ông theo học tại các trường Tiểu La, Trần Cao Vân và Phan Chu Trinh. Từ 1973 Nguyễn Nhật Ánh chuyển vào sống tại Sài Gòn, theo học ngành sư phạm. Ông đã từng đi Thanh niên xung phong, dạy học, làm công tác Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh. Từ 1986 đến nay ông là phóng viên nhật báo Sài Gòn Giải Phóng, lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi và hiện nay là bình luận viên thể thao trên báo Sài Gòn Giải Phóng Chủ nhật với bút danh Chu Đình Ngạn. Ngoài ra, Nguyễn Nhật Ánh còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc, Sóc Phương Đông,...

Năm 13 tuổi ông đăng báo bài thơ đầu tiên. Tác phẩm đầu tiên in thành sách là một tập thơ: Thành phố tháng tư, NXB Tác phẩm mới 1984 (in chung với Lê Thị Kim). Truyện dài đầu tiên của ông là tác phẩm Trước vòng chung kết (NXB Măng Non, 1985). Hai mươi năm trở lại đây, ông tập trung viết văn xuôi, chuyên sáng tác về đề tài thanh thiếu niên.

Năm 1990, truyện dài Chú bé rắc rối được Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao giải thưởng Văn học Trẻ hạng A. Năm 1995, ông được bầu chọn là nhà văn được yêu thích nhất trong 20 năm (1975-1995) qua cuộc trưng cầu ý kiến bạn đọc về các gương mặt trẻ tiêu biểu trên mọi lãnh vực của Thành Đoàn Thành phố Hồ Chí Minh và báo Tuổi Trẻ, đồng thời được Hội nhà Văn Thành phố Hồ Chí Minh chọn là một trong 20 nhà văn trẻ tiêu biểu trong 20 năm (1975-1995).

Năm 1998 ông được Nhà xuất bản Kim Đồng trao giải cho nhà văn có sách bán chạy nhất.
Năm 2003, bộ truyện nhiều tập Kính vạn hoa được Trung ương Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh trao huy chương Vì thế hệ trẻ và được Hội nhà văn Việt Nam trao tặng thưởng. Đến nay ông đã xuất bản gần 100 tác phẩm và từ lâu đã trở thành nhà văn thân thiết của các bạn đọc nhỏ tuổi ở Việt Nam.

Ratings & Reviews

What do you think?
Rate this book

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

5 stars
1,248 (44%)
4 stars
1,060 (37%)
3 stars
420 (14%)
2 stars
65 (2%)
1 star
14 (<1%)
Displaying 1 - 30 of 356 reviews
Profile Image for Mr B.
233 reviews390 followers
June 14, 2015
Mẹ kiếp! Nửa đêm nửa hôm, tinh mơ mờ đất đọc lại cái truyện này mà hurt không thể chịu nổi :(((

Đùa chứ, nhớ ngày trước đọc bức thư của Trâm lúc cuối truyện mà nằm khóc ngon lành, thậm chí khóc ngất. Ám ảnh vãi đái. Thỉnh thoảng đọc lại một lượt những tác phẩm thơ bé thế này, thấy đời vẫn đẹp, cây vẫn xanh, gió vẫn thổi, nắng vẫn hát, chỉ có mỗi mình già đi, đôi mắt chẳng trong như ngày trước.

Mà tình yêu thì cứ vẹn nguyên. À, thằng trai nào lại không thích bé Kim Dung chứ?

Tình ơi là tình.
Profile Image for Hà Khuất.
124 reviews4,299 followers
March 30, 2019
Một cuốn sách tưởng k hay mà hay k tưởng các chế ạ :)))) Đọc liền tù tì k dứt được, phải nói là mình RẤT THÍCH QUYỂN NÀY AHUHU, bác ánh viết về mối tình ( cx k biết có phải đơn phương k) nh cx kết thúc k đc trọn vẹn, thế nhưng điểm nổi bật của cuốn này là viết về ty, nh điểm sáng của nó k phải là về ty, mà là về tình bạn và tình nghĩa giữu ng vs người, mình rất bất ngờ khi bác Anh còn khéo léo lồng ghép yếu tố chính trị lịch sử vào câu chuyện này, phải nói là chất như nước cất :))) highly recommend nha, hoàn toàn xứng đángg 4 stars của mình
Profile Image for neverblossom.
470 reviews1,486 followers
December 15, 2018
4 sao.

Đã edit đầy đủ review.

Còn Chút Gì Để Nhớ là cuốn sách thứ hai của bác Ánh mà tớ quyết định đọc. Trước đó là Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, cơ mà tớ không hợp lắm.

Còn Chút Gì Để Nhớ là câu chuyện về Chương - một người con đất Trung 18 tuổi quyết định lên Sài Gòn để thi đại học. Chương ở nhờ tại nhà dì Ba ôn thi, bầu bạn với cô nhóc Lan Anh lắm chuyện và cũng tại thành phố này, ngay sát vách nhà dì Ba là gia đình bác Tám với bốn người con, trong đó có Quỳnh. Và giây phút Chương nhìn thấy nụ cười duyên dáng của cô bé lớp dưới, anh biết mình đã yêu rồi.

Để nói về Còn Chút Gì Để Nhớ, tớ lại không mấy ấn tượng với cặp nam nữ chính mà ấn tượng với hai nhân vật phụ hơn. Đó là Trâm và Kim Dung, cả hai cô gái này đều yêu mến Chương và tình cảm bạn bè giữa họ đối với tớ còn ấn tượng hơn rất nhiều so với chuyện tình của Chương và cô bé Quỳnh.

Trâm được miêu tả là một cô gái độc mồm độc miệng, hay trêu Chương và luôn thích dồn chương vào thế bí nhưng trái lại, ẩn sâu trong cô gái lại chứa đựng một tâm hồn tốt đẹp. Trâm tinh ý và hiểu chuyện. Trâm người lớn và quyết đoán. Trâm tốt bụng và biết suy nghĩ. Trâm đấu tranh và đấu tranh đến cùng. Trâm luôn giúp đỡ và thậm chí thấu hiểu Chương cũng như tình cảm của anh dành cho em gái mình. Và cũng chính Trâm là đòn bẩy để Chương mạnh dạn tiến tới cơ hội “thành đôi” với Quỳnh.

Bên cạnh đó, nhân vật Kim Dung cũng là nhân vật tớ rất yêu thích. Ở Kim Dung có gì đó mạnh mẽ và hoang dại nhưng theo kiểu học thức. Kim Dung là con nhà giàu với lối ăn mặc kỳ dị, cưỡi hon-đa đi học, là người “dạy” cho Chương khù khờ những hành động “chất chơi thành phố” và cô nàng còn có tính hài hước rất đáng yêu. Thuộc gia đình khá giả nhưng Kim Dung không hề kênh kiệu hay tỏ vẻ sang chảnh, mà Kim Dung lại luôn hết mình vì bạn bè. Cô gái giàu lòng tốt bụng đã chủ động ngồi cạnh Chương “nhà quê” trong ngày đầu tới giảng đường đại học khi thấy vẻ lạc lõng nơi anh, là người đề nghị Chương dùng bữa cơm trưa với mình, là người chở Chương trên con xe hon-đa vi vu khắp nẻo đường và là người bạn tâm tình của Chương mỗi ngày. Cô coi người bạn miền Trung ấy như là anh em ruột thịt trong nhà, thậm chí Kim Dung như là một tri kỷ của Chương, và tớ cực kỳ thích Kim Dung bởi những điểm đó.

Thêm nữa là về anh chàng Chương, điều tớ nhớ nhất về anh chàng này là ảnh si tình quá. Bác Ánh đã lột tả được hết sự “cuồng si” nơi trái tim Chương một cách rất chi tiết, có lẽ ít hay nhiều thì ai cũng đã trả qua cảm giác cảm nắng đến độ hoang mang như anh chàng này, nên nhân vật Chương suy cho cùng cũng là hiện thân một phần của mỗi người, giúp cho nhân vật này trở nên sống động hơn trong mắt người đọc.

Ngôn ngữ của bác Nguyễn Nhật Ánh giản dị và giàu cảm xúc, gần gũi và thân thuộc, thấm đượm cái “chất” của văn học Việt Nam. Bác có dùng cả một số từ địa phương nên tớ hơi bị khựng lại đôi chỗ nhưng không vấn đề gì. Ngoài ra, cách xây dựng tình huống truyện rất đơn giản nhưng lại có khả năng lôi kéo người đọc và thực sự là tớ tò mò nên trong hơn một tiếng tập trung đã cày xong cuốn này rồi, cũng bởi rất thích nhân vật Trâm và Kim Dung nữa. Vì cốt truyện đơn giản nên tớ cũng không muốn nói gì nhiều vì sợ vô tình spoil mất nội dung.

Tóm gọn là recommend for a quick reading.
Profile Image for Thị Lệ Gạo Đen.
197 reviews739 followers
December 10, 2021
Khóc như chó vào lúc 1h sáng ngày 11/12/2021.
Sao lần trước mình lại rate 3 sao nhỉ? Đúng là điên rồi.
4,5/5 ahuhu khóc vlllllll
Profile Image for Trần Thanh Mai.
28 reviews102 followers
February 2, 2013
Tình yêu cũng thật lạ, nhiều lần chắc ta cũng lấy làm ngạc nhiên ko hiểu tại sao người đã cư xử với ta tệ bạc thế, ta vẫn cứ nuôi trong lòng một tình yêu đẹp đẽ và một niềm hy vọng mơ hồ với người.
Hẳn đã nhiều lần ta tìm mọi lý lẽ để lên án người, để tự chứng minh rằng đó là một con người tầm thường, bội bạc, ko đáng để nhớ thương chút nào nhưng vẫn ko thể thuyết phục đc trái tim ngốc nghếch, ù lì...
Những ngày, những tháng, những năm lặng lẽ và lạnh lùng lướt qua những cuộc đời, những số phận. Ta đã trưởng thành, người cũng vậy. Chúng ta có cuộc sống riêng, mối lo riêng, và những mảnh tình khác. Thời gian và nỗi lo toan phủ những lớp bụi mờ lên trí nhớ ngày một già nua, chậm chạp.
Nhưng nếu ngày nào đó gặp lại, nhìn sâu vào mắt nhau, này người ơi, tình yêu của chúng ta thì đã chết từ rất lâu rồi, nhưng ko biết trong vô vàn những kỉ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với Người còn một chút gì để nhớ hay không, hả Người?
Tôi đã nhớ người là vậy, khi đọc lại cuốn sách này vào một chiều cuối năm. Thời gian đúng là trôi tuột mang theo bao nhiêu mất mát, Người nhỉ?
Profile Image for Nguyen Huy Tu Quan.
96 reviews145 followers
April 16, 2019
Ngày hè đọc chuyện buồn.
Ngẫm thấy đời có nhiều điều kì kục. Ngày giải phóng, không thấy tự do và hạnh phúc. Chỉ thấy con người chất phác biến thành kẻ lạnh lùng bội bạc; thấy gia đình, bè bạn, lứa đôi chia ly; thấy nhà dì Ba và nhà dì Sáu chia ra đứng ở 2 bên ranh giới: nhà cách mạng và nhà có người đi cải tạo. Phải chăng đó mới là ý nghĩa chân chính của hai từ Giải phóng??
Trách ai bây giờ? Trách người, chỉ vì đeo đuổi mộng tưởng hư ảo, mà nỡ tâm gạt phăng tình cảm chân thành, coi như không!!

Hoa Lan đẹp mà lòng chẳng thật
Dẫu yêu người, yêu dễ hóa không
Xuyến chi xấu mà trọn lòng với đất
Đã thương người thương đến tận cùng

Ai từng có khoảng thời gian tươi đẹp, rồi chứng kiến chúng tan biến như khói. Nếu một lần gặp lại người xưa, chắc cũng tự hỏi rằng: "Không biết trong vô vàn những kỉ niệm tươi đẹp khi xưa, đối với người ấy bây giờ có còn một chút gì để nhớ?"

Người xưa, xin gửi lời thương mến!
Profile Image for Halo Phạm.
90 reviews27 followers
June 10, 2019
Sài Gòn _ Thứ 3 ngày 30 tháng 4 năm 2019

5 stars. 



Ngày lễ mà gặp được iêm này thì khỏi chê vào đâu được, hay là cuốn sách viết vào thời gian giải phóng miền Nam luôn mới hay chớ :)))
--------

Mới nghe chưa hiểu mô tê gì hết, nhưng biết thằng ku lần đầu vào Sài Gòn đi học xa, tới đoạn nước mắt nó chảy ra lúc nào k hay. Tới đây nhớ mỗi lần đi Sài Gòn mình đều thấy buồn buồn, mặc dù nay đã gần ra trg rồi thế ấy. Kiểu mỗi lần đi là thấy thương Ba thương Mẹ, thương ae trong nhà phải vất vả, nên mỗi lần về đều quyết tâm, và cố gắng học thật tốt, để sau này đỡ đần cho Ba cho Mẹ hay ace trong nhà.

Té ra là ku này giống mình ghê ta ơi, lần đầu vào Sài Gòn mà nói ngta hem hiểu j hết á.
Mua Cá thì ngta bảo ở đây k bán Cà mày ơi
Mua Dưa thì bảo ở đây hỏng bán Dừa nghe mày.
Hỏi đường thì toàn bị la, or là hỏi đi hỏi lại ngta phát bực luôn.
Kiểu ấm ức cực kỳ luôn. Thầm nghĩ sao ngta k nói giọng như mình đi có phải dễ nghe k??? Nhưng k biết là giọng mình nghe khó đến vậy kkk. Tại thấy mình nghe giọng ai cũng hiểu, mà mình nói thì đám bạn toàn cười, ủa mày nói the hell j z??? Sau rồi phải tập nói giọng Sài Gòn, mà tập hoàiiiiii nói vẫn hem dc, xong rồi ai zè về sau tự nó nói dễ nghe luôn, ở lâu nó vậy 😂😂😂
Kiểu đúng dân tỉnh mà lên Sài Thành Hoa Lệ nó cứ bỡ ngỡ và ngộ ngộ thế nào ấy, khù khờ ha. 
Nhưng hẻm sao, bh đỡ nhiềuuuuu rồi, nói dễ nghe hơn rồi, hỏi đường cái là ngta reply liền k có như xưa 🤔🤔🤔 Chuyện.

Thật luôn mình y như ku Chương này vậy, lần đầu thấy nhà thờ Đức Bà Paris, bưu điện thành phố, dinh độc lập và phố đi bộ Nguyễn Huệ, con đường gì quên méng tên năm trên phố đi bộ ấy, con đường dc dát loại đá nhìn rất sang chảnh, lần đầu tiên thấy mà phải, oa ui cha... Đẹp như ở nước ngoài vậy 😎

"Chạy ra đường mua cho em 10 cây kẹo dừa"
Chời đúng tuổi thơ lại ùa về khi nghe tới câu này, tuổi thơ ở quê ấy mà kẹo dừa là món rất đc luôn ấy, nhớ là nếu thêm ít tiền mua viên to hơn là hết sảy luôn 😂😂😂

Ku này lên Xì Gòn để chuẩn bị thi đai học: Lại ùa về nữa rồiiiiii, những năm tháng cố gắng học tập, đúng như giai thoại phía trước có nói "Trẻ con làm ng lớn rất tự nhiên ai cũng làm được, nhưng muốn vào đại học thì k phải ai cũng vào đc" đúng vậy, nhớ lại những ngày tháng đạp xe, đi học 7h-11h - 13h-16h30 - 17h-19h - 19h-21h học chỗ này xong đạp xe qua chỗ kia, đôi lúc còn dư thời gian chạy qua Gì Thái xin chén cơm, hay cùng Đức làm bt lý cùng ăn chung gói mì tôm sống.
(Đức ng bạn tôi nhớ nhất trong năm học cuối cấp, ng mà luôn luôn sợ tôi giỏi hơn, điểm cao hơn, tôi là tay chuyên lý nên làm lúc nào cũng nhanh.
Ảnh nhìn qua: Sao mày làm nhanh vậy.
Cái kiểu khi nào cũng xưng hô mày tao hết á, vài lần khinh tôi k làm đc bài đó đâu, kiến thức Hoá học lớp dưới (í là tôi k chuyên hóa, hem biết nhiều về kiến thức 11, 12) nhưng tôi thời đó niềm tin bản thân có thừa, làm cho ảnh bẽ mặt mấy lần vì cái tội khinh bạn. Hắn kiểu người luôn sợ tôi hơn hắn, nhưng tôi biết hắn kiến thức rất đều khối A còn tôi thì mỗi lý thôi, hai môn kia sao bằng dc nó. Thậm chí năm 2014 tôi thi ĐH tôi thấp điểm hơn nó mà nó k tin bắt đưa số báo danh để check, năm đó tôi rớt, phải nói năm 12 tôi học như điên vậy, quyết tâm, nhưng kiến thức k đủ, vì thế năm 2015 tôi thi lại và đậu vs số điểm khá cao, biết ơn nhất đó là Thầy, ngày tôi xuống gặp để xin Thầy học để ôn thi lại, gặp Thầy mà cổ họng tôi như đứng lại không nói nên lời, Thầy nói một câu mà cho tới bh tôi vẫn còn nhớ, mà tôi nghĩ sẽ chẳng quên đâu "em cứ xuống học đi Thầy không lấy tiền em đâu" nghe câu đó mà mắt tôi đã ngập tràn nước mắt, cám ơn Thầy người truyền đầy nghị lực và sự giúp đỡ nhiệt tình dành cho người học trò năm xưa.
Thầy Nguyễn Đình Căng
Thứ hai đó là Cô, người giúp đỡ em lấy lại nền tảng, những kiến thức bị ngủ quên do những năm tháng lười biếng và k chú tâm học tập, thật tiếc là Cô có em bé nên k thể ôn thi cho em được, nhưng điều đó k sao, vì Cô vẫn giữ một vị trí trong lòng em.
Cô Bùi Thị Hải Yến
Chà nói về cn ôn thi nó vậy đó nhiều lắm kể đại khái vậy thôi. 😉

"Hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai"

Haha hài quá, quà của Quỳnh bị chuột tha mất tiêu, xơi mất món ăn tình cảm của Ảnh.

"Nhà Bè nước chảy chia hai. Ai về Gia Định Đồng Nai thì về."

Ông ở ngoài trung ms vào pk?... Con nhỏ này kỳ cục, tôi bằng tuổi nó mà nó cứ kêu tôi bằng ông: Thề là mình cũng vậy, ở quê toàn xưng tên vs nhau k à, chả ai gọi Ông cả, lên đh nghe gọi Ông mà thấy chướng tai y như Chương z đó, tới bh vẫn k quen gọi vậy, kiểu thấy k dc thân thiện cho lắm :)))

"Khi về hỏi Liễu Chương Đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay."
"Chương đài" là tên một con đường ở thành Trường An đời nhà Ðường bên Trung Hoa. "Hỏi Liễu Chương đài" là hỏi thăm cây liễu ở đường Chương đài. Ðây có nghĩa là hỏi thăm người tình cũ (là Kiều)

Chà chà, đọc Mắt Biếc đã ưng lắm r, vì Bác trích nhiều thơ hay lắm, bh quyển này còn trích nữa 😘 thấy phục Bác quá...

Đi Xi-Nê (đi xem film)

Chời ơi mới 1/2 thôi mà sao hay quá vậy??? Iu Bác quá, lời văn hài hước dí dỏm, vui ơi là vui hà 😂😂😂

Một đứa em cù lần ngồi phía sau để Kim Dung chở về nhà: Nhớ con bạn ghê, trc đi học nó cho đi nhờ xe đạp, bảo Tiên xuống đi Cường chở cho, ai dè xe nó cao thấy mồ đạp chẳng tới, thế là đành làm đứa em ngồi sau để đàn chị chở, kể từ đó thân vs nó cho đến bh, một kỷ niệm đẹp thời học sinh mà hem quên đc :)))

Hay là truyện đc kể vào.
Sự kiện 30 tháng 4 năm 1975, thường được gọi là Ngày 30 tháng Tư, Ngày giải phóng miền Nam.
Mà tôi thì đang nghe nó trong ngày 30/04/2019 kkk thế có hay k chứ, một sự trùng hợp nhẹ.

Spoiler.
"Khi về hỏi Liễu Chương Đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay."
Hai câu thư này được lặp lại lần hai, lần mà tỉnh cảm của hai người bị rạt nứt vì tư tưởng của hai gd khác nhau, ng thì bên cán bộ cách mạng, ng thì chế độ cũ, tài tình của Bác Ánh nhẹ nhàng đưa chính trị thời đó vào rất ư là tinh tế luôn ây, và điều khiến Chương buồn da riết vì nhớ và yêu Quỳnh.

Buồn quá Trâm dead, nhưng buồn và thật buồn hơn là lá thư Trâm viết cho Chương, k ngờ Quỳnh lại là một ng như vậy, một con ng hời hợt, k chung thủy trong tình yêu. Haizzz đá cho cô một cái bay xa.
.........

Cuối cùng thì vẫn tội nghiệp Chương, đáng buồn cho một tình cảm chân thành, tình cảm dành trọn từ thời mới vào Sài Gòn.

Tình yêu ấy mà, mình nghĩ rằng nó mãnh liệt lắm, rào cản nào có thể ngăn cản, trừ phi tình yêu đó đặt nhầm chỗ và k đúng người.

Một cuốn truyện thật dễ thương, may mà nó hem buồn như Mắt Biếc, nhưng nó ư là được và rất vui khi ngày lễ lại đọc đc em "Còn Chút Gì Để Nhớ".

Và và và rất là ưng giọng đọc này:
https://youtu.be/VfnsDS88A_I

Và cả bài hát cùng tên vs tác phẩm:
https://youtu.be/nqBdSMUVwco
Profile Image for Thalia.
114 reviews106 followers
February 3, 2021
"Khi về hỏi Liễu Chương Đài. Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay."


Hôm nay có chút buồn nên mình nghe lại audio tác phẩm này. Cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình đọc lại kể từ lần đầu tiên cách đây 7 năm trước. Còn Chút Gì Để Nhớ nói riêng và các tác phẩm trước đây của bác Nguyễn Nhật Ánh nói chung gắn liền với những trưa hè oi bức giữa cái nắng gắt của mùa hè, vừa đu đưa trên chiếc võng sau nhà vừa ngấu nghiến từng con chữ của một trời tuổi thơ. Có thể nói các tác phẩm của bác đã theo chân mình lớn lên và là những quyển sách đã khiến mình yêu thêm văn học Việt Nam.

Còn Chút Gì Để Nhớ vẫn mãi là tuyệt tác trong lòng mình dù bao nhiêu năm trôi qua và thời đại đã đổi thay. Đây là quyển sách mang hơi thở đượm buồn, tươi trẻ nhưng cũng thật dễ thương. Ở tác phẩm này và bộ phim Tuổi Thanh Xuân từng làm mưa làm gió vào năm 2014, mình lại tìm thấy điểm chung về một bầu trời kỷ niệm.

MỌI NGƯỜI XIN ĐỪNG ĐỌC TIẾP NẾU KHÔNG MUỐN SPOIL




Mọi lần, mình thường chỉ đọc hơn nửa phần đầu của quyển sách rồi buông, nhưng hôm nay mình lại có đủ can đảm để nghe hết. Trong Chương, có lẽ cậu sẽ không thể nào tìm được một người con gái khác mang đôi mắt như Quỳnh, có lẽ cậu cũng sẽ không thể nào yêu một ai đó đậm sâu như Quỳnh, rồi đây có lẽ cậu sẽ mãi là ông chú độc thân vui tính tận tâm với nghề giáo để quên đi nỗi nhớ nhung mang tên Quỳnh. Chương nói rằng tình yêu của cậu cho Quỳnh đã chết từ lâu nhưng có thật không khi nhắc đến Quỳnh là tựa như có ngàn nhát dao cứa vào tim cậu. Ai rồi sẽ nhớ đem yogurt về cho cậu khi đi ăn giỗ, ai rồi sẽ ngồi cùng cậu bán hột vịt giữa nơi chợ đông đúc, ai rồi sẽ phụng phịu giận dỗi khi thấy cậu đi cùng cô gái khác, ai rồi sẽ xui cậu đi hái trộm hoa nhà người khác, ai rồi sẽ nhìn cậu với đôi mắt thật buồn...?

Có lẽ tình yêu trong Quỳnh vẫn chưa đủ lớn nhưng nhìn Chương lại thấy Quỳnh thật đáng trách. Liệu em có còn chút gì để nhớ về Chương không Quỳnh hỡi? Còn Trâm, một người dù chuyên gây sự với Chương nhưng có lẽ là người duy nhất đấu tranh mạnh mẽ cho tình yêu của Chương và em gái, thật thương Trâm biết bao. Trâm ngã xuống chắc cũng là lúc Chương đấp mồ cho cuộc tình mình. Chương cũng không phải là người duy nhất khóc nhòe nước mắt vì bức thư Trâm viết đâu... gửi tặng Trâm một cụm lan rừng và năm sau Chương lại về thăm Trâm tiếp, Trâm nhé.

"Khi đạp xe đi, bỗng dưng tôi bâng khuâng tự hỏi, rằng không biết trong vô vàn những kỷ niệm tươi đẹp ngày xưa, đối với Quỳnh bây giờ có còn một chút gì để nhớ hay không."

OLD REVIEW:
Bao năm rồi vẫn chưa có quyển truyện tình cảm Việt Nam nào có thể thay thể "Còn chút gì để nhớ" trong lòng mình. Nhớ lại cái hôm đọc phần kết quyển này khóc ướt cả gối...
Profile Image for cuong tran.
264 reviews144 followers
July 9, 2019
Có ai đó đã từng bảo, tình đầu là tình khờ, ngô nghê, vụng dại nhưng thực sự lại rất khó có thể quên. Câu nói ấy, phải chăng sinh ra là để giành cho Chương, hay Quỳnh – mối tình đầy nụ cười và nước mắt trong Còn chút gì để nhớ.

Chương là chàng trai miền Trung nắng gió, cắp sách lên đường vào đất Sài Gòn ôn thi, học tập. Quỳnh là cô gái kém Chương ba tuổi, là cô con gái của bác hàng xóm kế cạnh căn nhà mà Chương đang ở nhờ. Từ lần đầu ngắm nhìn nụ cười của Quỳnh, trong lòng Chương đã rung rinh nhiều chút. Cậu đã yêu.

Những xúc cảm ngây ngô ấy đến với Chương thật đỗi tự nhiên, cậu không có ý né tránh hay chối bỏ, cậu vui vẻ đón nhận nó bằng cả trái tim thuần khiết của chàng trai tỉnh lị chưa một lần nếm trải men tình. Cậu vì Quỳnh mà miệt mài ôn tập, vì Quỳnh mà mê đắm những món ăn mà trước giờ cậu không ưa, vì Quỳnh mà làm mếch lòng đứa bạn thân duy nhất giữa chốn đất khách xa lạ. Sự hi sinh của Chương dù nhỏ bé, giản dị nhưng thật đáng trân trọng biết bao. Về phía Quỳnh, có lẽ cô cũng thật lòng yêu Chương. Cơ mà, tình cảm là thứ khó đoán, đường tình duyên không phải bao giờ cũng phẳng lặng, êm đềm. Liệu Chương và Quỳnh có chắc chắn tới được với nhau, quả thực là hơi khó nói.

Thú thực là để đi tới quyết định đọc Còn chút gì để nhớ, mình cũng đấu tranh dữ lắm. Không phải vì độ dày (sách mỏng dính hà, hai tiếng là xong chứ nhiêu) mà là vì sợ chuyện tình bác viết (dư chấn từ vụ Mắt biếc) không có hạp với mình. May mà, lúc đọc xong, mình ưng bụng khủng khiếp. Văn của bác vẫn giữ được cái chất hồn hậu, dung dị, đủ duyên để cười và thoáng chút buồn để khắc ghi. Cốt truyện dù không quá kịch tính hay phức tạp song vẫn có sức hấp dẫn rất riêng, đủ để hớp hồn trái tim độc giả.

Về nhân vật, những con người trong Còn chút gì để nhớ được bác Ánh khắc họa rất khéo. Ai cũng có những nét riêng đáng nhớ, đáng thương và đáng giận. Nhớ Chương và Quỳnh vì mối tình thời trẻ rất đỗi dễ thương, thương Quỳnh vì những câu bông lơn, những lần dỗi hờn đầy “con gái”, thương Chương vì dáng điệu ngô nghê, khờ khạo; còn giận, vì cả hai đứa chẳng ai buồn thổ lộ lòng mình cho nhau.

Mặc dù vậy, nhưng dường như hai nhân vật chính lại có phần hơi “lép vế” so với một số nhân vật phụ về mức độ gây ấn tượng. Bởi, nhân vật mình yêu thích nhất xuyên suốt cả câu chuyện lại là Trâm – chị gái Quỳnh. Trâm là kiểu con gái “ngoài lạnh trong nóng”, thoạt nhiên cứ tưởng vô duyên, bỗ bã nói năng không biết suy nghĩ, ấy vậy mà lại tinh tế và nhân hậu một cách lạ kỳ. Thuở mới gặp Chương, cô không tiếc lời, luôn mồm bắt nạt, trù ẻo Chương. Vậy mà sau cuối, chính cô lại là người quý mến, trân trọng và tích cực ủng hộ Chương nhất, bất chấp những cách trở, những khó khăn mà Chương gặp phải. Trâm không ngại lăn xả, không sợ va vấp; nói được, là Trâm làm được. Đây là điểm mà mình rất khâm phục ở cô gái trẻ này.

Bên cạnh tuyến nhân vật thì một điểm mà khiến cuốn sách này gây được cảm tình siêu to khổng lồ với mình đó là việc bác Ánh khéo léo lồng ghép các yếu tố lịch sử, chính trị vào trong sách. Điều này vừa khiến cho truyện vừa có chiều sâu, vừa lý giải được một cách hết sức hợp lý những biến chuyển trong thái độ và hành vi của các nhân vật, chính bởi vậy mà khung cảnh và dòng thời gian trong truyện cũng dễ hình dung hơn.

Còn chút gì để nhớ đến thời điểm này là một trong những cuốn sách của Nguyễn Nhật Ánh mà mình yêu thích nhất. Không chỉ viết về tình yêu, câu chuyện còn mài sáng những khía cạnh tốt đẹp của tình bạn, của tình cảm gia đình – một cuốn sách tuyệt vời để nhâm nhi cùng cốc trà đá mát lạnh trong một buổi trưa hè nóng nực, trong những ngày nắng muốn điên đầu và chỉ muốn nằm nhà mà thôi…
Profile Image for Mai Ngoc.
47 reviews21 followers
March 5, 2014
Thực sự thì con tim già cỗi này vẫn cần thêm nhiều mạch nước "cảm xúc" hơn nữa mới có thể bị chinh phục được.
Trên phương diện bản thân thì thấy những tình cảm trong truyện khó nắm bắt quá, có khi là do mình đọc truyện và cảm nhận theo một hướng suy nghĩ của "một đứa con gái", còn nhân vật kể chuyện lại là nam? Chắc vì thế nên mình thấy cái tình yêu này thực sự chưa đến độ sâu đậm. Đó là tình yêu thuở học sinh đang hồi đẹp đẽ và viên mãn,và rồi tự dưng hai con người ấy chia đôi hai ngả với một lý do, hết sức "khó diễn tả".(Khổ ghê, con người chả bao giờ vượt qua được mấy cái thủ tục định kiến điên rồ của xã hội). Và thế là cái mối tình đầu đó như một câu đố không có lời giải đáp theo đuổi Chương, nam nhân vật chính, mãi về sau này. Mình trộm nghĩ, không quên được bởi chăng trong lòng anh vẫn còn nhiều trăn trở, vẫn còn hối tiếc về mối tình đầu đẹp ấy mà mãi mãi không có đủ dũng khí để từ bỏ, để bư��c tiếp.
Nói dai thì phải nói dài, nhân vật mình thích nhất trong truyện lại không phải là nhân vật chính. Là Trâm, cô gái khẩu xà tâm phật. Cô xuất hiện ít thôi, rồi lần nào cũng xuất hiện kèm bao nhiêu nhân vật nữa. Ấy vậy mà mình vẫn cảm thấy cái sự thư thái, cái sự hồn nhiên, chân thật và tình cảm của cô bừng sáng luôn cả không gian. Trâm thực sự là một người bạn đáng quý và đáng trân trọng. Cũng như Chương nói trong chương cuối của truyện: "Thời gian và nỗi lo toan cuộc sống đã phủ những lớp bụi mờ lên trí nhớ ngày càng chậm chạp của tôi . Riêng hình ảnh Trâm vẫn luôn tỏa sáng, rực rỡ và dịu dàng, không gì che khuất nổi .", có lẽ sau này, khi đầu óc bắt đầu lão hóa và quên dần những chi tiết trong truyện, thì điều mà tôi sẽ quên cuối cùng về cuốn truyện này, chính là Trâm. Có thể sẽ không quên, nào ai biết được.
Thêm nữa, điểm cộng cho truyện là nét ngây thơ, trong sáng hồn nhiên của tuổi học trò, là tình bạn đơn thuần mà đáng quý của Kim Dung, Bảo và Chương.
Suy cho cùng, 4 sao cũng là đáng đó. Tiếc là không phải cho câu cruyện tình yêu của truyện mà thôi.
Profile Image for readwngoc.
31 reviews13 followers
August 29, 2021
Bỏ qua tình cảm đơn phương tương đối nhạt nhoà của đôi chính thì mình ấn tượng với các nhân vật phụ hơn. Cảm động cực kỳ với tình bạn, tình nghĩa giữa người với người trong cuốn này. Khúc cuối đọc thư của Trâm mà lặng người đi, thương quá là thươngg :(( Would recommend for a quick reading!!
2 reviews
August 9, 2017
Cũng khá thích tác phẩm này của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Vẫn lại là một tác phẩm có kết thúc buồn rười rượi, đọc xong tác phẩm này cũng phần nào hiểu được sự phân biệt con người sau năm 75, có những gia đình rất thân nhau, có những con người rất yêu nhau vậy mà sau ngày 30/4 định mệnh đó thì mọi thứ đều khác =))) Nói sao nhỉ, nói thật mình cực kì ghét việc đó. Con người đối xử với nhau vì tình nghĩa và sự chân thành đối với nhau. Mình nghĩ hai người chỉ cần tốt với nhau là đã đủ để trở thành bạn tốt. Nhưng chắc sự đời ko đơn giản như vậy. Sự khác nhau và không thể hòa hợp về một thứ gì đó cũng là nguyên nhân khiến mọi thứ tan vỡ, thậm chí ko còn thèm nhìn mặt nhau : )). Trong câu truyện mình thấy thương cảm và thích sự chân thành của nhân vật Chương, nhưng mình khâm phục Trâm, cô gái ấy đã dũng cảm đứng lên bảo vệ tình cảm cho em gái của mình, một nhân vật thực sự rất dũng cảm và tốt bụng, suy nghĩ cũng rất tân tiến. Cuối cùng là nhân vật Quỳnh, mới đầu đọc thì có cảm tình khá tốt với nhân vật này, nhưng thực sự đến kết thì đây cũng chỉ là một con người không biết giữ hạnh phúc cho mình và dễ dàng buông bỏ cho số phận (hoặc một người nào đó quyết định số phận cho mình) đoạn cuối cùng thấy bảo người này cưới được chồng và sống sung túc, mình nghĩ là số phận người này thật sự may mắn - giống kiểu không làm mà vẫn ăn sung mặc sướng. Quan điểm của mình thì mình phải tự tạo hạnh phúc cho riêng mình, đừng để ai quyết định số phận của cuộc đời bạn, như thế thì lúc nào bạn cũng thỏa mãn với chính bản thân mình.

Chốt lại thì cuốn truyện đáng đọc và kết thúc buồn nhé, đọc cũng nhanh, mình đọc có tầm 3 tiếng là xong : ))
Profile Image for T O À N P H A N.
514 reviews779 followers
February 7, 2022
Đó giờ, tất cả nhân vật nữ trong truyện bác Ánh, tui thích Trâm nhất.
6 reviews
July 6, 2015
Cũng may đọc cuốn này sau Mắt Biếc chứ không thì giờ cũng cắn gối tự kỉ, để cho cái nỗi đau nó ăn mẹ vào máu.
Nhân vật nam lần này là Chương, số nhọ cũng chả khác gì Ngạn, cũng 30 tuổi và độc thân nhưng không vui tính, vì đã lỡ nhìn sâu vào đôi mắt của cô gái người thương. Mẹ nó, cứ đâm đầu vào yêu đứa không yêu mình làm cái mẹ gì không biết chứ. :((
Câu chuyện ban đầu dẫn dắt khá bình thường, hình ảnh, mọi thứ hiện lên êm đềm, bình thản như mọi sự bắt đầu trong chuyện của Chú Ánh. Nhưng rồi thì tình cảm (thứ rắc rối) đã tới, mọi chuyện thay đổi. Từ cái nụ cười, ánh mắt, cử chỉ của Quỳnh, dễ thương, ngọt ngào như mật ấy ( mật ngọt chết ruồi mà). Chương say, say như điếu đổ. Ban đầu là những ghen tuông linh tinh, vớ vẩn, ghen nhè nhẹ. Cuối cùng chuyện tình kết thúc bằng một lý do vớ vẩn vào thời nay nhưng là không thể nào chối cãi vào những ngày xưa. Quỳnh thì đúng như Trâm nói "hời hợt, vô tâm, thích được chiều chuộng và không có trách nhiệm với bất kì ai,... an phận như người già nên sợ đấu tranh, dù là đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình". Chương khờ khạo quá mà, khờ tới cả lúc nhận ra Quỳnh chẳng hồn nhiên như lúc trước anh hằng nghĩ...
Thật... Anh khờ quá...
Profile Image for Lê Tuyền ICHI.
497 reviews157 followers
Read
March 4, 2021
Chuyện của bác Ánh chưa bao giờ làm Mị thất vọng.

Trong một vòng thi vấn đáp, khi được yêu cầu kể một tác phẩm văn học hay một câu thơ chứa tên của mình, Chương đã bất chợt ứng đọc 2 câu Kiều:
"Khi về hỏi liễu Chương Đài
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay?"

2 câu thơ rất buồn. Vậy mà, nó lại thành lời ám vận cho chuyện tình buồn của Chương và Quỳnh.

Còn chút gì để nhớ không Quỳnh?

---

Tản mạn thêm tình tiết trong truyện:

Bác Ánh có vẻ thích xây dựng tuýt nhân vật nam chính khù khờ, nhát gái và tình huống trai lạ tán tính, nẫng tay trên cô gái trong mộng quá sức. Bắt gặp lại hình ảnh Ngạn nhìn Dũng tán Hà Lan trong tức tưởi, nhưng Chương may mắn hơn Ngạn nhiều, vì Quỳnh yêu Chương và Bảo vẫn là bạn tốt của Chương. Nhưng rồi, ngoại cảnh xô đẩy, lòng người yếu hèn, Quỳnh vẫn lựa chọn xa Chương.

"Cờ đến tay ai người đấy phất", đạo lý đơn giản. Một lời tỏ tình, một lời ấn định, một mối quan hệ rõ ràng, được bảo hộ, khó lắm sao? Để rồi im lặng nhìn người mình yêu dần xa, tình cảm dần phai nhạt. Tiếc thay!
Profile Image for Hoàng Anh.
72 reviews1 follower
August 5, 2021
Với cảm xúc cá nhân và so với những tác phẩm khác mình từng đọc của bác Ánh (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, Mắt biếc, tôi là bê tô…) mình đánh giá đây là cuốn hay nhất. Mình đã đọc liền một mạch đến tận trang bìa cuối, vì đọc xong vẫn thấy bâng khuâng và lòng nao nao.
Điểm hay ho của cuốn này là cốt truyện rất lôi cuốn (đọc hết một đoạn lại tò mò muốn biết điều gì xảy ra tiếp theo, vậy là cứ đọc miết).
Bên cạnh đó là hệ thống các nhân vật được tác giả xây dựng, quá mê luôn (Trâm, Kim Dung đúng là 2 người vợ quốc dân luôn á, ngồi đọc mà tưởng tượng đến khuôn mặt và cảm xúc của 2 người đó thấy mê mẩn và đáng yêu vô cùng).
Một điểm hay nữa đối với bản thân là cảm thấy bóng dáng của mình trong tác phẩm, vừa đọc vừa nhập tâm, bồi hồi về kỉ niệm đã qua, những mối tình thời niên thiếu…
P/s: một cuốn sách rất hay nếu đồng điệu về cảm xúc. Qua những cuốn sách đọc được của bác Ánh mình mông lung nhìn nhận thấy 1 quan điểm: phải chăng bác Ánh ko viết chuyện cho tuổi mới lớn mà viết chuyện cho những người muốn nhớ về tuổi mới lớn, những người đã từng qua cái thời nhiệt huyết của tuổi trẻ…
Profile Image for Kiet Huynh.
84 reviews56 followers
Read
March 1, 2017
Trai tơ đã làm gì nên tội mà bác Ánh cứ hành hạ từ tác phẩm này qua tác phẩm khác vậy!? Chung tình có gì sai. Cho con người ta có bồ lấy vợ khác đi chứ.
Profile Image for Duy Nguyen.
48 reviews44 followers
August 28, 2018
Nguyen Nhat Anh is incredible at revoking feelings that we can all relate to at some points in our life through stories that are so ordinary and simple. Perhaps that's where the magic is.
Profile Image for Fos and The Thirst.
101 reviews30 followers
August 19, 2022
Tr ơi nhân vật chính melodramatic quá AND I FUCKING LOVE IT =)))
Nói chơi chứ mình không rooting được cho mqh chính, nên mấy đoạn đổ vỡ cảm thấy khá lan man và kiểu than sầu than khổ mấy chuyện cỏn con ấy :0
Giọng của nhân vật- đặc biệt là các nhân vật nữ rất rõ rệt, được viết tốt. Các nhân vật và mối quan hệ trong truyện đều rất thật và họ tương tác dễ thương lắm í. Còn có những đoạn về văn hóa và bối cảnh lịch sử lúc bấy giờ, khiến câu chuyện trở nên rất thật. Những conflic nhỏ nhỏ được viết rất ổn. Mình thường chỉ đọc mấy thứ nặng nề ấy =)) không ngờ vấn đề thường nhật lại có thể hấp dẫn tới vậy.
Nhưng dẫn chuyện khá không phải gu mình ấy. Mình đọc văn của nữ tác giả là chủ yếu, và văn phong cuốn này nó khác hẳn luôn í, kiểu... xếp hạng vị thứ nhan sắc các cô gái, "ai lại ngồi sau lưng con gái, kì lắm", "Tôi làm thầy, vừa giảng bài vừa...liếc học trò", "Tôi cứ ao ước giá như Kim Dung là Quỳnh thì tôi sẽ hạnh phúc biết mấy". Đọc cứ thấy kì kì ngồ ngộ =)))
Cách dùng "..." những chỗ hài hước cũng ko phải gu mình lắm. Mình nghĩ sự hài hước của câu văn nên tự cảm nhận được mà không cần xài kiểu hiệu ứng này.
Những đoạn thường nhật và chill chill được viết cực dễ thương, tới những đoạn kịch tính mình cứ thấy bị melodramatic lắm, và những phần cảm xúc mình ước tác giả show don't tell nhiều hơn chút.
Mình cũng ước theme của câu chuyện được phát triển xuyên suốt hơn chút :0
"còn chút gì để nhớ" chắc muốn nói về sự thịnh suy và thay đổi của con người, vật đổi sao dời. Cảm giác hơi bị đẩy nhanh quá ở phần gần cuối. Dù thế mình vẫn rất thích cách bối cảnh lịch sử liên kết rất chặt với theme: sự chuyển biến, đổi mới của đất nước với sự thay đổi của lòng người.
Profile Image for Thuỷ Sún .
306 reviews60 followers
April 11, 2020
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở: Ai cũng sẽ có hoặc đã đi qua thời thanh xuân đẹp đẽ “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.” Và có lẽ ai cũng có một mối tình thuở thiếu thời để nhớ về. Ai đó đã từng nói “Yêu đúng người là tình yêu, yêu sai người là tuổi trẻ.” Cũng như những cuộc tình khác, Chương và Quỳnh cũng trải qua nhiều kỷ niệm đẹp, từ những khoảnh khắc nhỏ như khi Chương đạp xe chở Quỳnh đi học hay khoảnh khắc Chương hái hoa cho Quỳnh bị chủ nhà bắt gặp, từ những nhút nhát ban đầu đến những lần dạy kèm cho Quỳnh Một tình yêu không cần nói thành lời mà ai cũng cảm nhận được. Nhưng cũng chính vì không nói, mà người ta có cớ để rời xa nhau.“ Em chưa bao giờ nói yêu anh Chương, anh Chương cũng chưa bao giờ nói yêu em, nên không thể bảo em phản bội anh ấy được.” Thật ra tình yêu trong tác phẩm này nó dễ thương, nhưng đó không phải là điều làm mình day dứt, không phải là điều mình quá tiếc nuối.
Profile Image for QuocBao10.
57 reviews9 followers
December 3, 2019
Cái mình thích nh���t ở cuốn sách này của bác Ánh là chuyện tình yêu ở trong đây không phải là của những cậu bé như hầu hết các cuốn khác mà là ở tuổi 18. Mình thích mọi thứ về câu chuyện tình yêu trong này. Từ khởi đầu ngại ngùng hài hước cho tới cái kết.
5/5
Profile Image for Mã Phong.
173 reviews29 followers
May 14, 2019
Trước tiên là nói về những điểm sáng của cuốn sách đi: Vẫn là lối hành văn giản dị, mộc mạc đầy hóm hỉnh, truyện này viết cũng khá lâu rồi nên cách hành văn tự nhiên chứ không phải kiểu ham lồng ghép vào mấy câu trích dẫn kiểu "cố tình tỏ ra sâu sắc nhưng đọc xong quên sạch bách" như mấy cuốn sau này (mà mình cho là rất phản cảm). Dàn nhân vật tương đối ổn, ít nhất là mình không ghét ai, tình bạn giữa Chương với Kim Dung và Trâm cũng khá là được. Đưa yếu tố chính trị vào truyện là điểm mới mà mình chưa từng thấy khi đọc truyện bác Ánh, và may quá, dù mình cũng chẳng khoái gì chi tiết này ở gần cuối truyện (gọi là cho có tí màu sắc khác cho lạ thôi chứ đọc vẫn còn nhạt, và chưa thực sự tới) thì phải công nhận rằng bác Ánh viết đoạn này không bị vô duyên, đọc tương đối hợp lý và kết truyện dù khá buồn nhưng vẫn có gì đó để mình nhớ về và ít khiến mình cảm thấy bực bội (nói vậy không có nghĩa là mình thích nó, chi tiết sẽ nói rõ hơn ở phần sau).

Về những điểm mình không thích trong truyện: Sau khi đọc xong tượng đài về sự dở tệ và đầy mệt mỏi mang tên Mắt biếc, mình chính thức xác nhận mình không hợp với văn của bác Ánh (tuy vậy, mình vẫn đọc vì mình nhớ hồi nhỏ mình rất thích truyện của bác Ánh, vả lại, sau khi đọc xong một cuốn truyện với nội dung hơi nặng thì mình có xu hướng chọn truyện của bác để đọc giải trí, làm nhẹ đầu óc). Với mình, văn phong của bác ở mức ổn chứ không nổi bật. Nội dung truyện đơn giản và dễ đoán, dù mỗi truyện nội dung mỗi khác nhưng văn vẻ cũng có chừng ấy, đọc riết thấy nhàm và do nội dung dễ đoán nên phần nhiều là biết mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng nào rồi, thế là không tạo được sự tập trung hẳn hoi để đọc toàn bộ truyện. Trâm có lẽ là nhân vật mình thấy khá nhất truyện, còn lại mình không thích được ai, Kim Dung cũng khá ngông nhưng mình không thích bản tánh kiểu vầy. Còn chuyện tình giữa Chương và Quỳnh: .

P/S: Nam chính trong truyện này trùng tên với bạn cũ (mà hiện tại không còn liên lạc nữa) của mình nên đọc cũng không thoải mái lắm, mà tính cách của thằng này (thằng Chương trong truyện á) cũng yếu đuối nhu nhược, giải quyết không được thì tránh mặt nên mặc dù mình không ghét nhưng vẫn không thể ưa nổi nó, bị bỏ là đáng, thiệt.

Đánh giá: 2/5
Profile Image for hương quỳnh.
310 reviews511 followers
September 8, 2021
Chuyện xoay quanh thời đại học của Chương - một chàng trai quê miền Trung lần đầu lên Sài Gòn. Sự hiền lành, nhút nhát và có chút khờ khạo của Chương làm cho anh có được sự quý mến của ba cô gái: Quỳnh, Trâm, Kim Dung. Trong đó có một người Chương yêu nhất, một người Chương gắn bó nhất và một người Chương thương nhớ nhất. Từng người bọn họ đều chiếm vị trí quan trọng trong tim Chương

Sách bác Ánh đương nhiên là phải có một chuyện tình. Nhưng chuyện tình này đặc biệt ở chỗ, đối tượng mà Chương yêu không nổi bật bằng những cô gái khác bên cạnh anh. Đặt cạnh Trâm và Kim Dung, Quỳnh chỉ có lớp vỏ ngoài dịu dàng, dễ thương nhưng bên trong thì trẻ con và hời hợt. Cô coi nhẹ cảm xúc của người khác và coi nhẹ chính tình yêu của mình. Quỳnh yêu Chương, nhưng Trâm mới là người không màng tất cả đứng lên bảo vệ tình yêu đó. Đọc những dòng thư Trâm để lại cho Chương mà tui không cầm được nước mắt. Cô gái mà Chương từng nghĩ là anh ít thích nhất, thường ngày nói chuyện sỗ sàng, hay cà khịa lại là người có trái tim nhân hậu nhất

Trâm thực lòng thương Chương như em trai của mình. Còn Kim Dung, cô cũng cư xử với Chương như với một ông em trai cù lần, nhưng nhìn là biết cô yêu Chương. Cô gái này cá tính nhất truyện, và có lẽ là nhân vật nữ thú vị nhất của bác Ánh. Cô ấy không nữ tính dịu dàng, không có tóc dài mắt biếc, cũng không áo dài xe đạp thướt tha. Kim Dung thích hút thuốc và uống cà phê đá, cô còn đèo Chương trên chiếc xe máy đi khắp nơi. Khi biết Chương đã có bạn gái, Kim Dung cũng hờn ghen chút xíu rồi thôi, không làm gì khiến Chương phải khó xử. Bao nhiêu chuyện xảy ra, Kim Dung vẫn ở bên cạnh Chương, làm một người bạn tốt và đáng tin cậy. Cô chững chạc, thông minh, tốt bụng và thẳng tính, bảo sao Chương gắn bó với Kim Dung nhiều như vậy. Có một đoạn tui rất xót cho Kim Dung, khi Chương đạp xích lô chở cô, nhưng lòng lại ao ước Kim Dung là Quỳnh. Kim Dung xứng đáng hơn Quỳnh gấp 100 lần. Nhưng tình yêu thì làm gì có lí lẽ

Câu chuyện thời sinh viên của Chương là vậy đó, xoay quanh mối quan hệ với những cô bạn, trong thời kì lịch sử khá nhạy cảm. Yếu tố chính trị cũng có tác động trong chuyện này, làm cho quyển sách có không khí của một thời đại đã qua, chút gì đó luyến tiếc, hoài niệm đến từ bối cảnh Sài Gòn và chính bản thân câu chuyện. Mặc cho cái kết lạnh nhạt của một chuyện tình dễ thương, mặc cho trong lòng Quỳnh có còn chút gì để nhớ, tui vẫn thấy Chương đã có một quãng đời sinh viên đẹp đẽ đáng ao ước, vì anh đã có được tình bạn của Trâm và Kim Dung

Bảy năm trước tui đọc quyển này lần đầu. Lúc đó tui mới học lớp 11, bằng tuổi nhân vật Quỳnh trong sách. Truyện không diễn biến gì kịch tính nhưng lại vô cũng thú vị và dễ thương, lúc cần khóc thì cũng khiến tui khóc nức nở. Tui đọc đi đọc lại mãi không biết chán trong suốt nhiều năm trời. Bây giờ đã đọc thêm rất nhiều tác phẩm khác của bác Ánh, ám ảnh hơn như "Mắt biếc", dramatic hơn như "Ngày xưa có một chuyện tình", nhưng "Còn chút gì để nhớ" vẫn chiếm một vị trí độc nhất trong lòng tui, bất khả chiến bại 💪
Profile Image for Khánh Phương.
54 reviews1 follower
November 18, 2020
Đọc cuốn này sau cuốn Mắt biếc, cảm thấy 2 nhân vật nam trong 2 cuốn này của bác Ánh có nét tính cách na ná nhau, cũng có nét hơi khờ khạo nhưng nhất mực chung tình, đã uống nhầm ánh mắt của ai rồi thì nguyện say cả đời, cũng nhút nhát rụt rè không dám tỏ tình ( mặc dù nhân vật nữ ng ta đã dâng sẵn lên miệng rồi cũng k dám ăn)chỉ có điều Chương thì k có máu nghệ sĩ như Ngạn thôi. Và cả 2 đều bỏ cái chốn mình yêu mà đi, vì nơi đó có người mình thương hoặc gợi nhớ ts ng thương. Nhưng mình cảm thấy trong câu chuyện này bác Ánh k phải muốn khắc họa một câu chuyện tình yêu khắc khoải, đau đớn, hối tiếc như của Ngạn và Hà Lan mà chính là tình bạn, tình người với nhau trong bối cảnh hơi hướng chính trị. Và điểm sáng ở đây chính là nhân vật Trâm, là nhân vật mang trên mình thông điệp của tác giả muốn truyền tải. Đọc xong mình chỉ nhớ mỗi nhân vật Trâm, à còn Kim Dung bạn của Chương nữa.
Văn phong của bác Ánh thì khỏi phải nói. Đặc biệt là nhưng câu thoại ôi sao mà dễ thương quá!!! Mãi là fan bác Ánh
Tóm lại, đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, đọc để giải trí và cũng dành cho ng nào muốn biết thêm chút ít về cuộc sống của ng dân sau cách mạng ntn.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Profile Image for rem.
211 reviews3 followers
October 15, 2022
mình thấy ngay hình ảnh của Chương - một cậu thanh niên mới chớm từ ngay những trang đầu tiên, với bao hoài bão và ước mơ lên học đại học ở sì phố hoa lệ. Câu chuyện sau đó dẫn dắt đến một tình yêu chớm nở giữa cậu với cô em Quỳnh láng giềng. Mình thích một Kim Dung hảo sảng, một Bảo lanh lợi, dẻo miệng, để rồi giúp Chương sống sót qua 4 năm đại học. Mình càng đọc càng cuốn vào mạch câu chuyện, cứ tưởng như sẽ có một kết thúc êm đẹp thì một vài sự việc xảy ra khiến cậu thanh niên day dứt mãi về sau không thôi...
Profile Image for Duy.
57 reviews4 followers
April 5, 2017
Buồn man mác. Xung quanh ta đâu chỉ có tình bạn tình yêu có những thứ tình cảm mãi mà không định nghĩa được. Với mình mỗi người đều có một tình cảm đặc biệt riêng với mỗi một người nào đó, một tình cảm riêng không ai giống ai và cũng chẳng thể gọi tên được nó. Quỳnh Chương Trâm Dung... có thể tình cảm sẽ được gán vô cái tên mà nó gần giống nhất chứ thật ra chẳng một tình cảm nào giống cái nào cả...
Profile Image for ash.
176 reviews14 followers
November 28, 2024
rồi xong, tui không còn thích câu chuyện này như ngày xưa đã từng, như ở hai lần đọc trước nữa… dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc này nhưng tui cũng buồn vì đây là một trong những quyển đầu tiên tui tự biết mua và đọc nên có nhiều tình cảm đặc biệt với em.

cuối cùng thì Chương tiếc, Quỳnh cũng tiếc mà không biết họ tiếc tới bao giờ chứ sao thấy người day dứt ké là tui cũng sẽ tiếc lâu lắm đó…

chắc còn 4/5, không nhớ là câu chuyện này lại ngắn tới vậy.
Displaying 1 - 30 of 356 reviews

Join the discussion

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.