“Có lời đồn rằng, nếu thấy một tòa thành đất vàng thấp thoáng trong bão cát đêm khuya thì đó chính là hồn ma của Ngọc Môn Quan.”
Xương Đông – người dẫn đoàn, cao thủ đi xuyên sa mạc, được mệnh danh là Nanh Sa (chiếc răng nanh chọc thủng cả sa mạc). Hai năm trước, vì quyết định của mình, anh đã khiến cho toàn bộ thành viên đoàn thám hiểm bao gồm cả bạn gái mình mất tích trong bão cát, từ đó làm dấy lên cơn mưa chỉ trích của cư dân mạng.
Diệp Lưu Tây – cô gái có lai lịch vô cùng bí mật mà đến bản thân cô cũng mơ hồ không rõ. Hơn một năm trước, trong đêm khuya thanh vắng giữa sa mạc hoang vu, Diệp Lưu Tây giật mình tỉnh dậy khi đang bị treo cổ bằng chiếc thòng lọng buộc trên một thân cây chết khô. Ký ức gián đoạn, một chiếc túi đen bên trong chứa đèn pin, cốc mã não đầu thú quý giá, chiếc máy ảnh kiểu cổ… là tất cả những gì cô có sau khi tỉnh lại.
Diệp Lưu Tây và Xương Đông vốn chẳng có chút quan hệ nào, vậy mà sợi dây định mệnh đã dẫn dắt họ cùng tiến về phía sa mạc mênh mông cát vàng, nắm tay nhau hé mở bức màn bí ấn của tòa thành Ngọc Môn Quan trong truyền thuyết và viết nên một câu chuyện tình yêu hư thực đan xen.
Mọi sự đều bắt đầu từ cuộc gặp gỡ giữa hai con người xa lạ nơi phố người Hồi xưa cũ trong lòng Tây An.
Chắc cũng vạn năm mới đọc lại ngôn tình kết hợp phiêu lưu kiểu này. Vì đã đi qua trăm bụi hồng từ Thiên Hạ Bá Xướng tới Hà Mã tới Mã Bá Dung nói chung hầm bà lằng tiên sinh khác của thể loại này rồi nên cuốn này đối với mình được xem là “ổn”. Mở đầu khá là…nhàm, từ khi nam chính phát hiện nữ chính nói dối và dẫn vào mạch truyện cũng mất tầm trăm trang, và twist cũng không có gì nổ não, cũng không có mấy đoạn nổi hết cả da gà như Ma thổi đèn. Just so so
Phong cách của Vĩ Ngư quen thuộc dã man, con gà xuất hiện hai lần trong hai truyện khác nhau rồi. Rất là thích con gà thú vị này có vẻ tác giả thích nuôi gà :D
Phần này chưa có gì nhiều đây mới là phần mở đầu cuốn 2 chắc chắn sẽ đi sâu hơn. Lên phim mà có thêm con gà nữa là bá cháy hóng, có khi nào “ chú em “ này đi lạc từ bảy thanh hung giản qua mất được thả đến với chủ nhân mới. Nhân vật thú vị nhất là đây chứ đâu Lol.
😀
This entire review has been hidden because of spoilers.
Đúng là sách của Vĩ Ngư không làm mình thất vọng. Đây là quyển đầu tiên mình đọc của tác giả này và có lẽ mình sẽ tiếp tục ủng hộ thêm nhiều bộ nữa. Đầu tiên phải nói về cốt truyện. Với mình thì đây có lẽ vừa là điểm mạnh cũng như vừa là điểm yếu của truyện. Điểm mạnh ở cốt truyện độc lạ, ly kỳ, lôi cuốn người xem vô cùng, mình đọc một lèo không ngừng nghỉ chút nào. Tuy nhiên vì cốt truyện đồ sộ, nội dung nói về hành trình phiêu lưu trên sa mạc nên có rất nhiều kiến thức chuyên sâu về đồ cổ, các cổ tích, truyện truyền kì thời xưa của Trung Quốc nên nói thật thì đọc hết quyển 1 mình vẫn không hoàn toàn tự tin hiểu 100% nội dung và nhiều bạn không đủ kiên nhẫn có lẽ sẽ thấy hơi nản. Tiếp đó là về xây dựng nhân vật. Anh na9 đúng là gu của mình =))) kiên nhẫn, trầm tính, tài giỏi 💯 điểm!!!! Nữ9 cũng rất cường, tính cách cũng hợp gu mình luôn. Chem giữa đôi chính vừa đủ, vừa dễ thương vừa đủ quắn quéo. Nhìn chung, truyện khá hay, cốt truyện ly kỳ độc lạ, recommend mọi người nên đọc thử nhe!!!
Lâu lắm không đụng đến ngôn tình nên có phần đọc chậm rãi. Nhiều lúc cũng muốn đẩy tốc độ lên mà đọc nhanh 1 hồi không hiểu gì cả luôn, tính ra tác giả viết rất chặt chẽ, không có chi tiết thừa. Tính cách của nam nữ chính mình đều rất thích. Nhất là nữ chính có nguyên rổ quote thần thái và chất lừ, thà người khác chịu thiệt chứ nhất quyết không để mình chịu thiệt thòi, luôn nghĩ về mình trước tiên cả. Quá trình nam nữ chính đối đáp đều rất hài. Có điều đôi lúc đọc mình hoang mang không hiểu rút cục tác giả sẽ dẫn mình đến cái gì, không rõ câu chuyện sẽ đi đến đâu. Vì nửa đầu mình hoang mang không biết tác giả muốn đề cập về ma quỷ hay đào mộ. Nên cũng có chút hơi khó chịu.
Cũng khá. Ngoài những câu chuyện trong trí tưởng tượng của tác giả về Ngọc Môn Quan và cách nhập quan, xuất quan có phần mới mẻ ra thì những yếu tố khác như hình tượng nam chính, nữ chính, các nhân vật phụ, cách diễn biến tâm lý không có gì đặc sắc.
3.5* Chả hiểu sao thích tập 1 hơn tập 2, nói chung mình không thích chuyện tình yêu trong truyện cho lắm, nữ chính yêu vào cứ OOC kiểu gì ấy, giá mà bỏ đi thì cảm giác hay hơn =))) Nhìn chung thì đọc được, nhưng không phải gu.
Ôi trời ơi mấy ngày ôm 2 quyển sách dày ơi là dày thì cũng cày xong!
Nói chung là thích! Không chỉ là một cuốn truyện đồ sộ về những điều kì bí, những cuộc phiêu lưu, nó còn mang chút sắc màu chính trị, hành trình quật khởi của một người hai bàn tay trắng vùng lên giành chính quyền. Một xã hội mà cá lớn nuốt cá bé, mọi quy luật giai cấp đều hình thành theo thời gian như một lẽ tự nhiên, kẻ cầm quyền không từ thủ đoạn để bảo tồn vị trí độc tôn.
Nữ chính thì quá mạnh chẳng ai sánh bằng rồi, người gì mà có thể tự chặt đứt tay mình cũng không một cái nhíu mày, có thể một tay gây dựng tất cả dù không một ai bên cạnh. Cả nhóm đang năm người vào sinh ra tử, bỗng chỉ còn Diệp Lưu Tây một thân nhập quan, cảm thấy hụt hẫng ghê luôn. Nhưng con người ấy, khi mất đi kí ức, khi đã nếm trải tình yêu thương, giống như một người khi đã cảm nhận được hơi ấm thì sẽ không bao giờ quên đi cảm giác ấy. Diệp Lưu Tây không bao giờ khóc. Trong truyện cô khóc đúng ba lần. Lúc đọc tới đoạn cô lấy tay lau nước mắt khi Xương Đông vật lộn quằn quại mả mình giật mình sửng sốt.
Hai lần còn lại cô rơi nước mắt đều vì Giang Trảm. Nếu nói nhân vật này ngu ngốc cũng không sai, anh ta là nguyên nhân trực tiếp dẫn tới mọi mất mát, thất bại. Nhưng Lưu Tây chấp nhận đánh đổi 1/3 toà thành để đổi lấy người này. Đến cuối cùng, Giang Trảm để lại một khoảng thật lặng, bởi với người này Thanh Chi luôn là số một, không đắn đo không do dự, cho dù phải róc xương lột da người quan trọng với mình cũng không cần tới 1 giây suy nghĩ.
Còn mình đã khóc một lần lúc Xương Đông và Lưu Tây chuẩn bị chia xa, Xương Đông (lặng lẽ tính toán) dùng mạng mình đổi lấy tự do cho tất cả mọi người, anh không kìm được cảm xúc mà ôm chầm lấy cô từ sau lưng khi cô quay đi, huhu đọc đoạn ấy cảm xúc được khắc hoạ quá chân thực :’(
Và cả những lời Lưu Tây để lại cho Xương Đông trước khi đi, cô không nói được trực tiếp với anh mà phải truyền lại qua Đường Mập, nó gấp gáp, vội vàng, hùng hồn, đầy ắp tình cảm, một mất một còn.
“Nếu anh ấy vẫn tiếp tục sống, sống lâu môt ngày thì là tôi chống đỡ thêm được môt ngày. Cậu bảo với anh ấy nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, sống thât vui vẻ thư thái, nếu không sẽ rất có lỗi với những gian nan khổ cực mà tôi phải chịu đựng ở trong kia.”
Finally, dù là truyện fantasy kì ảo nhưng các tình tiết vẫn rất logic, lý giải hợp lý, không phải cái kiểu cậy mình là fantasy nên đẻ ra đủ loại tình tiết, phép thuật, miễn là gỡ được nút thắt cho câu chuyện.