Tào Văn Hiên là giáo sư Trung văn của trường Đại học Bắc Kinh. Các tác phẩm của ông đã được dịch ra nhiều thứ tiếng như: Pháp, Đức, Nga, Nhật, Hàn, Anh, Hy Lạp, Thụy Điển, Đan Mạch, Bồ Đào Nha... Ông từng đoạt giải Giải Văn học viết cho thiếu nhi xuất sắc nhất của Hội Nhà văn Trung Quốc cùng các giải thưởng văn học uy tín khác như Băng Tâm, Tống Khánh Linh, Sách hay quốc gia... Ngoài sáng tác văn học, ông còn là tác giả kịch bản và đã đoạt giải Kim Kê, Hoa Biểu, Hồ Điệp vàng (Liên hoan phim quốc tế Tehran) dành cho Biên kịch xuất sắc nhất. Năm 2016, Tào Văn Hiên đoạt Giải Văn học Hans Christian Andersen. Ông cũng là nhà văn Trung Quốc đầu tiên đoạt giải thưởng này.
Trong con mắt của Tào Văn Hiên, con người và tự nhiên, con người và động vật - tình bạn thiên nhiên chính là sự kết tinh ngàn đời của triết học phương Đông. Mảnh đất tâm hồn nguyên sơ và thánh thiện của những đứa trẻ đã tiếp cận với sự tinh túy ấy. (Theo GS Lý Lợi Phương).
Dù là câu chuyện về chú trâu trắng già nua (Chiếc giỏ không) hay số phận một con ưng biển với những thời khắc cuối cùng (Cái chết của chim ưng biển) thì sợi dây kết nối giữa những giá trị nhân văn về tình cảm con người của những nhân vật thơ trẻ vẫn luôn bền chặt. Trang sách cuối cùng gấp lại, tâm hồn và thế giới quan của người đọc lay động và rộng mở hơn...
Mình đã chọn cuốn sách này để giết thời gian trong khi chờ bà tụng kinh. Cuốn sách cũng mỏng thôi nhưng chẳng thể đọc nhanh được. Những cảnh tượng trong sách cứ trôi chậm chầm như thước phim cũ kỹ năm nào. Từ từ nhưng đọng lại cảm xúc đầy mạnh mẽ. Hai câu chuyện về chiếc giỏ không và cái chết của chim ưng biển. Câu chuyện về cuộc chia tay giữa cậu bé Hạt Mạch và người bạn từ thời ấu thơ - chú trâu trắng già nua, về lòng tin của con người khi đứng trước tổn thất vật chất. Mình sẽ nhớ những ngày tháng bình yên trên lưng trâu của Hạt Mạch, cũng nhớ cả tiếng hét xé lòng của Hạt Mạch cuối truyện. Câu chuyện về hành trình đưa tiễn Thủy thủ đen của ông lão đánh cá và cậu bé Ngốc trong những ngày cuối cùng của cuộc đời. Uống đi, uống đi, đến lượt mày rồi. Hãy ra đi thanh thản nhé. Ta sợ ta đi trước thì mày chẳng thể đi được nữa. Vậy nên, ta miễn mày đi trước, ta sẽ theo sau ngay thôi. Nghe giống 1 lời an ủi cho người bạn già, đến từ người bạn cũng biết thời khắc cuối cùng trong cuộc đời sắp đến. Ông lão đã ngắm nhìn lại cảnh sông nước, mây trời, có lẽ ông đã ngẫm nghĩ lại quãng thời gian sống lênh đênh trên miền sông nước đó, những ngày tháng rất đỗi bình yên và hạnh phúc như cách ông ra đi vậy.
Nhẹ nhàng, Tào Văn Hiên mang hai đến câu chuyện của Hạt Mạch và chú chim Thuỷ Thủ Đen, hấp dẫn , tranh hình hoạ đẹp mắt. Một cuốn sách hay đẹp và buồn.