Đại Dương Đen: Những Câu Chuyện Từ Thế Giới Trầm Cảm “Tôi sợ những cơn của mình, chúng xâm chiếm não bộ tôi, nhấn chìm lý trí của tôi, chúng phơi bày sự đau đớn, cô đơn, nỗi sầu thảm suốt những năm tháng niên thiếu của tôi, sự ám ảnh của bạo lực, của lẻ loi, của tức giận vì chẳng được ai giúp đỡ. Trong những giấc mơ, tôi thét lên với mọi người, cố gắng diễn đạt sự sợ hãi và tuyệt vọng của mình, nhưng không ai hiểu.” Đại dương đen là hành trình nhẫn nại của tác giả Đặng Hoàng Giang cùng người trầm cảm, kể cho chúng ta câu chuyện vừa dữ dội vừa tê tái về những số phận, mà vì định kiến và sự thiếu hiểu biết của chính gia đình và xã hội, đã bị tước đi quyền được sống với nhân phẩm, được cống hiến, được yêu thương và hạnh phúc. Là tiếng nói chia sẻ hiếm hoi với thế giới của người trầm cảm, là lời kêu gọi xóa bỏ định kiến xã hội, Đại dương đen đồng thời là công trình giáo dục tâm lý, cung cấp kiến thức căn bản về trầm cảm, hình hài nó thế nào, nó từ đâu tới, nó có thể phá hủy ra sao, có những phương thức trị liệu nào, và mỗi chúng ta có thể làm gì để những người không may mắn được sống an hòa với nhân phẩm của mình. Đại dương đen là một cuốn sách về trầm cảm, với các trải nghiệm cá nhân hết sức riêng tư trong bối cảnh xã hội Việt Nam, cùng các mô hình lý giải căn bệnh và các phương pháp trị liệu chính.
TÁC GIẢ:
Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là chuyên gia phát triển, nhà hoạt động xã hội và tác giả chính luận. Các hoạt động nghiên cứu và vận động chính sách của anh nhằm nâng cao chất lượng quản trị quốc gia và thúc đẩy tiếng nói của người dân. Anh nỗ lực mở rộng không gian xã hội dân sự, truyền bá tri thức, phá bỏ định kiến và kỳ thị, góp phần xây dựng một xã hội khoan dung và trắc ẩn.
Đặng Hoàng Giang tốt nghiệp kỹ sư tin học tại Đại học Công nghệ Ilmenau, Đức, và có bằng tiến sĩ kinh tế phát triển của Đại học Công nghệ Vienna, Áo. Những cuốn sách và bài viết của anh có sức ảnh hưởng rộng rãi trong xã hội.
Cùng tác giả:
Bức xúc không làm ta vô can (Nhã Nam, 2015) Thiện, Ác và Smartphone (Nhã Nam, 2017) Điểm đến của cuộc đời (Nhã Nam, 2018) Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ (Nhã Nam, 2020)
Ông Đặng Hoàng Giang là một người ủng hộ, một nhà nghiên cứu về xã hội dân sự và là một nhà nghiên cứu quản trị. Ông đã thiết kế và tham gia nhiều dự án đổi mới về hiệu suất của chính quyền địa phương , tính minh bạch và trách nhiệm giải trình . Ông viết cho nhiều báo chí và thường xuyên xuất hiện trên truyền hình để bàn về các xu hướng xã hội, tư pháp và phát triển.
Là một nhà hoạt động xã hội, Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang đã sáng lập các diễn đàn mở là không gian hoạt động của xã hội dân sự, đối thoại, phổ biến kiến thức và các cuộc thảo luận mang tính phản biện.
Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang có bằng Thạc sĩ về Công nghệ Thông tin (Đại học Kỹ thuật Ilmenau, Đức ) và bằng Tiến sĩ về kinh tế phát triển (Đại học Công nghệ Vienna, Áo).
Các bạn đang có sức khoẻ tinh thần không tốt hoặc quá nhạy cảm nên đọc sách giấy, chứ nghe audiobook như mình thì chắc sẽ phải đối diện với khá nhiều giây phút căng thẳng, thòng tim, giật mình.
Sách được chia làm 2 phần. Phần đầu là 12 câu chuyện của những nhân vật có tâm bệnh như trầm cảm, rối loạn lưỡng cực, rối loạn lo âu... Phần thứ 2 là kiến thức, phương pháp trị liệu và những hiểu biết về trầm cảm mà ai cũng nên biết, để dễ đồng cảm với người bệnh và không vô tình trở thành tác nhân làm cho mọi chuyện tệ hơn.
Mình nghe sách nói nên có rất nhiều đoạn sửng sốt vì mức độ đau khổ, lạc lối và giận dữ mà nhân vật trong sách phải trải qua, được thể hiện rất rõ qua nhiều giọng đọc khác nhau. Nghe rồi mới thấy, người có tâm bệnh thật khó tìm được lối ra khi người thân thì ít khi thấu hiểu, xã hội thiếu hiểu biết dẫn tới kì thị, bác sĩ tâm lý/ trị liệu thì đa phần không có tâm với nghề. Ở nhà cũng không được, ra ngoài cũng không được, mà chữa trị cũng không xong.
Đại dương đen là một hành trình đem ra ánh sáng những chặng đường tăm tối, lạc lối và kiệt quệ. Mình nghĩ ai cũng nên đọc cuốn này. Một cuốn sách đầy sự thấu cảm, trần trụi nhưng sự xuất hiện của nó thể mang lại ánh sáng cho rất nhiều cuộc đời, kể từ thời điểm nó xuất hiện.
Chắc mình sẽ làm tới 2 video review chi tiết, sau khi cảm xúc đã ổn hơn.
Một cuốn sách 5 sao hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh mà tác giá đặt ra cho nó: Hiểu đúng về trầm cảm để từ đó có cái nhìn đúng về những con người bị trầm cảm. trầm cảm là một căn bệnh, và chính vì thế nó cần được chữa trị, người bị trầm cảm cần được tạo điều kiện từ cả gia đình vã xã hội để có thể đối mặt và chống lại nó.
Mình rất cảm phục tinh thần mà bác ĐHG luốn hướng đến trong các tác phẩm của bác: phổ cập kiến thức cho phần đông xã hội đang có cái nhìn thiên lệch về một vấn đề của xã hội. Tinh thần ấy được thể hiện rất rất rất nhân văn tỏng tác phẩm này, thậm chí còn hay hơn cả Điêm đến của cuộc đời nữa, mình highly recommend nhaaa
"Có mỗi cái chuyện ấy mà con không làm được? Thế thì sau này còn làm được việc gì nữa?” “Người khác còn gặp chuyện lớn hơn, sao họ không sao?" "Chỉ vì một thằng con trai mà mày như vậy?"
Đây là những câu hỏi mà người bị trầm cảm dường như phải nghe hàng ngày, hàng giờ, không phải từ người lạ, người không quen, mà phần nhiều đến từ người thân gần gũi nhất, như bố mẹ, ông bà của họ. Họ liên tục bị nhắc nhở rằng họ chỉ đang tưởng tượng ra bệnh, rằng trầm cảm không có thật, rằng họ cần phải mạnh mẽ lên thì mới bằng người nọ, người kia. Điều này càng củng cố niềm tin của nhiều người trầm cảm, rằng họ là một thất bại, là một gánh nặng, để rồi họ mất đi sợi dây duy nhất còn níu họ lại với cuộc sống này.
Có lẽ đó là lí do tác giả Đặng Hoàng Giang đã nỗ lực trong suốt 2 năm trời để cho ra đời cuốn sách này. Bước ra từ thành công của Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ, Đại dương đen lại là một tác phẩm rất “kịp thời” nữa của Đặng Hoàng Giang, khi ông khai thác một chủ đề đang nổi cộm ở Việt Nam, nhưng lại chưa có đủ nhiều người, nhiều tác phẩm viết về nó. Cái mình ấn tượng hơn nữa ở Đại dương đen đó là bên cạnh những câu chuyện của các nhân vật, tác giả còn dày công nghiên cứu, tổng hợp những kiến thức căn bản nhất về trầm cảm – định nghĩa, chẩn đoán, và các phương pháp trị liệu, với mong muốn phổ cập kiến thức này đến cho đại chúng.
Trong 12 câu chuyện, mình ấn tượng sâu sắc nhất với hoàn cảnh của ông Thạch, một cựu chiến binh đã 83 tuổi, đang phải chăm sóc người con trai bị tâm thần phân liệt. Câu chuyện này, dù có thể không gây sốc, không đau buồn, đen tối như của những nhân vật còn lại, nhưng nó bày rõ ra bản chất căn nguyên nhất của căn bệnh trầm cảm. Đó là nó không hề phân biệt độ tuổi, không phân biệt nghề nghiệp, không phân biệt giàu nghèo. Như tác giả Đặng Hoàng Giang đã tóm tắt: “Nó không chỉ có ở trong giới trẻ, "vì chúng vốn thất thường trong cảm xúc." Không chỉ ở trong giới văn nghệ sĩ, "vì họ quá nhạy cảm". Không chỉ ở người có kinh tế đầy đủ, "bởi người nghèo lo kiếm sống thì lấy đâu ra thời gian mà trầm cảm". Trầm cảm phổ biến như thế nào? Nếu bạn có 1000 người bạn Facebook, thì trong năm qua, bảy mươi người trong số đó mắc trầm cảm.” Và điều đáng ngưỡng mộ hơn nữa, đó là dù ở độ tuổi đã ngoại tứ tuần, ông Thạch lại có tư duy rất thoáng, rất mở về bệnh trầm cảm. Ông cho rằng chúng ta không nên sợ hãi, có bệnh thì đi khám, cũng như những bệnh đau dạ dày, đau tay, đau chân mà thôi.
Nhiều lần khi đang đọc dở mình đã phải gập vội sách lại, vì quá choáng ngợp bởi những nỗi đau không gọi được tên mà các nhân vật đã phải trải qua. Không như những truyện tiểu thuyết, ta không biết được cái kết của những nhân vật này, đó có thể là một cái kết buồn như nhiều người trầm cảm thiếu điều trị và hỗ trợ khác đã trải qua. Nhưng có rất nhiều điều ta có thể làm ngay bây giờ, để giúp những người bị trầm cảm, hoặc người thân của người bị trầm cảm quanh ta, bằng cách trao cho họ cuốn sách này, giúp họ gỡ bỏ định kiến về căn bệnh trầm cảm.
Bệnh nào cũng là bệnh, cần được khám chữa, và cần sự đồng cảm, thấu hiểu của cộng đồng.
Cuốn tiếp theo của Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ. Câu chuyện còn trần trụi và đau khổ hơn rất nhiều, có rất nhiều lần dọc phải tạm dừng vì cảm nhận được những con người bé nhỏ đó đang phải chịu đựng những gì. Nhiều người không hiểu được trầm cảm nó kinh khủng như thế nào dẫn đén không đồng cảm và chỉ trích lại càng khiến những con người đó ngập chìm trong đại dương đen tối không lối thoát. Cuốn này là cuốn hoàn thiện hơn cuốn Tìm mình tỏng thế giới hậu tuổi thơ vì đã có những phương pháp do bác Đặng Hoàng Giang tổng hợp lại từ việc trị liệu hóa học, trị liệu tâm lý lẫn cách sống chánh niệm. Các phương pháp được lấy dẫn chứng từ các nguồn chất lượng và viết dưới giọng văn dễ hiểu dễ áp dụng. Hy vọng nhờ cuốn sách này những người mắc căn bệnh này sẽ có thêm kiến thức để vượt qua nó. P/s: Hôm nay mình tìm cách thay đổi suy nghĩ của người trầm cảm mình mới nhận ra công việc này khó thật. Mình đã trượt dài 1 năm trời trong trạng thái trầm cảm và có lẽ là cá nhân may mắn tạm được coi là vượt qua được nó. Nhưng để trở thành một người kiên nhẫn kéo người khác vượt ra khỏi cái đại dương đen tối này sẽ cần quyết tâm và ý chí nhiều hơn nữa. Ngoài ra với trải nghiệm của mình có lẽ để vượt qua tốt nhất là lối sống chánh niệm. Mình sẽ dành nhiều thời gian nghiên cứu và cập nhật thành 1 bài viết trên blog của mình/hoặc có thể là vlog.
sẽ cho cuốn này 5 sao mặc dù ám ảnh kinh hoàng và khiến mình cầm lên bỏ xuống 200 lần=))) nên đọc nếu mọi người không bị triggered bởi t ự t ử và t ự hạ i ạ. video mình nói về cuốn sách: https://youtu.be/bPeNiVbbJLw link mua sách: https://shope.ee/3fPiwsW3xA
Cuốn sách rất bổ ích, nhưng bổ ích cho đối tượng cụ thể như nào thì khó nói. 2/3 cuốn sách rất có ý nghĩa với việc nâng cao nhận thức của cộng đồng - những người chưa biết về trầm cảm. Sách cung cấp 12 câu chuyện có thật của những người đủ giới tính, đủ lứa tuổi, và ở mọi giai tầng xã hội đang chống chọi với trầm cảm như thế nào, và phân tích các đặc điểm của trầm cảm như một căn bệnh cần được quan tâm điều trị - ngang hàng với ung thư và khẩn cấp như dịch bệnh.
1/3 còn lại của cuốn sách, tập trung nói về các phương pháp điều trị. Phần này khiến mình thắc mắc về đối tượng đọc của sách. Nếu viết cho bạn đọc thông thường thì hơi học thuật. Và dẫu họ có biết phương pháp cũng khó và không được phép tự áp dụng với các ca trầm cảm mà họ quen. Nếu viết cho các nhà tâm lý học thì thừa, vì đây là kiến thức quá căn bản rồi (kể cả người học chuyên ngành Công tác xã hội như mình cũng đã học qua rồi).
Nếu khuyến nghị, chắc mình sẽ khuyên dùng 2/3 đầu sách cho các đối tượng là người thân/quen với người có dấu hiệu trầm cảm. Đọc để ý thức được tầm nghiêm trọng của bệnh, chuẩn bị tâm thế cho một cuộc đồng hành dai dẳng, gian khó với người bệnh, và nhất là cung cấp cho người bệnh cảm giác an toàn, bao dung và tin tưởng. Còn 1/3 sách phía sau, dùng làm tham khảo cho các sinh viên làm quen với Tâm lý học và Công tác xã hội với cá nhân/ CTXH với các vấn đề sức khỏe. Để các em có các ví dụ sống động và hướng dẫn cơ bản trong tầm soát trầm cảm, ứng xử hợp lý với thân chủ có bệnh trầm cảm.
Khi bước vào hành trình kéo dài hai năm với người trầm cảm mà điểm kết của nó là cuốn sách này, tôi đã cho rằng nó sẽ không quá khó khăn. Tôi đã từng đồng hành với người trẻ mười tám, đôi mươi, khoảng cách thế hệ giữa tôi và họ rất lớn, đã từng đi cùng người cận tử, sự đau đớn thể xác và cái chết luôn cận kề, còn những nhân vật này, họ “chỉ trầm cảm thôi mà”.
Tôi đã nhầm làm sao.
Đọc cuốn sách này xong, mình thật sự muốn gửi một lời xin lỗi đến người bạn đã từng bị trầm cảm, nhưng phải nghe những câu "hãy cố gắng vui lên đi, suy nghĩ tích cực lên đi" mà mình đã lỡ nói ra. Thật sự khi ấy mình đã chẳng hiểu gì về căn bệnh này cả, chẳng hiểu gì hết.
Cũng giống như Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ, Đại dương đen được chia làm 2 phần, phần đầu là những câu chuyện của người trầm cảm, và phần sau là những phân tích khoa học. Câu chuyện nào cũng đầy đau đớn, cảm giác tương tự như bị ngạt thở vậy.
Không hẳn tôi muốn chết, nhưng chắc chắn là tôi không muốn sống. Tôi muốn dừng lại sự giận dữ và đau đớn bên trong mình. Tôi không còn có hy vọng là một lúc nào đó tôi sẽ cảm thấy niềm vui trọn vẹn quay lại. Sẽ không bao giờ có gì tốt đẹp xảy ra với tôi nữa. Chết khó quá, nên tôi ước mình không được sinh ra.
[…]
Thằng nào mạnh dạn thì đã chết được rồi. Dứt điểm rồi. Chết luôn là xong. Nhưng mình không dám chết, mà cuộc đời thì cứ trôi, thời gian vẫn cứ trôi.
[…]
Mình ứa nước mắt, thương bản thân, thương vợ con, thương cho một cuộc đời loay hoay đi tìm chỗ đứng mà mãi không thấy.
Thật nhiều cung bậc cảm xúc mà họ phải trải qua, từ tuyệt vọng, đớn đau, tới từng bước khó nhọc đứng lên, bước trên hành trình chữa lành bản thân mình. Một chặng đường mà người ngoài trông vào cứ nghĩ "nó chỉ làm quá lên thôi, làm gì khó khăn đến mức ấy". Người ta có thể xót thương cho một chiếc chân gãy, một cánh tay chảy máu, nhưng lại thật khó để cảm thông cho một tâm hồn đang tan nát, bị dày vò bởi bệnh tật đáng sợ mang tên trầm cảm.
Tôi cho phép mình được chăm sóc, được hàn gắn, yêu thương và chấp nhận chính bản thân mình. Tôi mở rộng trái tim nói sự thật và chia sẻ cảm xúc của mình với lòng can đảm và lòng nhân ái dành cho tôi và những người khác. Tôi tin tưởng vào chính mình và cuộc sống.
[…]
Cậu không làm gì sai cả, những chuyện xảy ra không phải là lỗi của cậu.” Cô hay tự nói trong lúc là quần áo hay nấu ăn. “Cậu không phải là người vô giá trị, cậu không cần phải rẻ rúng và đày đọa bản thân.
Cái review này có vẻ như lộn xộn quá rồi 😂 Lời cuối viết ra, mình chỉ muốn khuyên mọi người hãy đọc cuốn sách này đi ạ. Nhất định nó sẽ xứng đáng với thời gian mọi người dành cho nó đấy ❤ ----- Btw, bạn nào muốn mua sách đẹp với giá hợp lý thì ghé page mình xem nha :") facebook.com/hieusachcuaGaby ❤
Cảm thấy khá khó khăn khi viết review cho cuốn này, vì sức nặng của nó lớn quá. Nhưng sẽ thật không công bằng cho 1 cuốn sách như thế này mà không được thêm 1 lời tán dương ( Ít nhất là ở Việt Nam ). Mình phải đấu tranh bản thân rất nhiều trước, trong và bây giờ sau khi đọc cuốn này. Những câu chuyện quá trần trụi và đúng với thực tế, ở đủ mọi góc cạnh đời sống và con người. Những lời phân tích và đồng cảm cũng rất Người của tác giả, làm mình nhiều lúc phải giật mình tại sao 1 người không hề có chuyên môn từ đầu lại có thể viết và phân tích và đồng cảm được thế này? Câu trả lời với mình có lẽ là ai cũng có thể làm được như thế. Bác Đặng Hoàng Giang dành ra 2 năm, mình dành ra 4 năm rưỡi, để hiểu “chủng”người của mình. Ai cũng có thể cả. Nhiều người có lẽ đọc xong sẽ không tìm thấy giải pháp trong cuốn sách này. Nhưng theo mình, Đại Dương Đen còn mang sứ mệnh nhiều hơn thế, để truyền tải, để mang bên mình, để hiện diện cùng người ta lúc hoạn nạn, và để hiểu mình hơn. Ít nhất mình phải hiểu mình đã. Bird by bird mà!
**Phần đầu là những câu truyện về trầm cảm - trải dài từ các thành phần xã hội (già trẻ lớn bé,giàu có,nghèo có...) mỗi câu chuyện đều man mác nỗi đau đến nỗi 1 tuần mình chỉ dám đọc 1 chương . Khi đọc cuốn sách này ít nhiều ta thấy bản thân trong đó "Ngày nào đi học về, cậu bé Thành cũng hồi hộp hít sâu như chuẩn bị lặn xuống một đầm lầy. Liệu hôm nay nhà cửa có tan hoang không đây?" Giống y chang gia đình mình hồi nhỏ ,mỗi khi đi học hay đi làm, mình sợ cái cảm giác về nhà kinh khủng , sợ ba mẹ cãi nhau rồi ba lại bạo lực với mẹ , sợ ba giận cá chém thớt chửi rủa mình cho dù hồi nhỏ mình đã cố gắng hết sức là một đứa con ngoan , đến năm 20 tuổi " giọt nước tràn ly" mình chuyển ra sống riêng và mình nghĩ đó là quyết định đúng đắn nhất của mình . ** Phần 2 là những biểu hiện và cách chữa trị trầm cảm . Ở Việt Nam thì trầm cảm chưa được quan tâm đúng cách và bị nhiều người xem thường, đặc biệt là những người làm cha làm mẹ khi đứa con mình có căn bệnh này...
Phần giá trị nhất của cuốn sách, không phải nằm riêng biệt ở các câu chuyện thực tế gai góc đầy cảm xúc từ lời kể của các nhân vật, hay nằm ở các phân tích cũng như đánh giá đưa ra từ tác giả trên góc độ khoa học và chuyên môn trong hành trình đồng hành cùng các nhân vật trong sách suốt 2 năm, mà nó cung cấp cho độc giả bức tranh toàn cảnh về thực trạng trong thế giới của người bị trầm cảm, từ hoàn cảnh sống, các biểu hiện và mối quan hệ bên ngoài, cũng như suy nghĩ bên trong từ chính những người mang bệnh. Cũng với đó là những kiến thức cơ bản về trầm cảm, để phân biệt giữa việc có và không các yếu tố dẫn đến việc định danh một trạng thái là "có vấn đề về tâm lý", dù đôi khi lằn ranh giữa những tiêu chuẩn đánh giá là vô cùng mong manh và khó nhận định ngay cả với những người có chuyên môn. Nhưng ít nhất, quyển sách cho phép người đọc có cái nhìn đúng đắn và khách quan hơn với "tâm bệnh" - vốn dĩ không được coi trọng và nhìn nhận một cách đúng đắn trên thực tế. Những người trầm cảm là những người mang bệnh và họ - cũng như bất kỳ bệnh nhân nào khác, đều cần được hỗ trợ và điều trị. Có khác chăng là căn bệnh của người trầm cảm thuộc về tâm thức - vốn là cái không biểu hiện rõ rệt ra bên ngoài như những bệnh về thể xác, khó nhận ra và theo truyền thống suy nghĩ mỗi cá nhân phải "tự thân cố gắng nỗ lực", khó được chấp nhận hay cảm thông từ số đông. Và cũng như bất kỳ chứng bệnh nào trên đời, có nguyên nhân, có phương pháp điều trị và cũng sẽ có cách phòng ngừa, dù không phải tuyệt đối nhưng ít nhất, khi đã có cái nhìn cảm thông và thấu hiểu, có thông tin và kiến thức cơ bản, ta sẽ biết cân nhắc để có thể lựa chọn cách ứng xử phù hợp và bao dung hơn với những người mang tâm bệnh, hay ít nhất là với chính bản thân mình. Trong điều kiện xã hội còn cần một khoảng thời gian dài nữa để có thể đáp ứng đầy đủ các yêu cầu về khám chữa bệnh và trị liệu với các bệnh tâm lý, mọi người có thể lựa chọn việc tự chuẩn bị cho mình một nền tảng kiến thức cơ bản về lĩnh vực này, cũng giống như cần biết những kiến thức cơ bản về sơ cứu vậy. Vết thương tâm lý, dù khó nhận ra như những vết thương da thịt bên ngoài, nhưng nếu không được chữa trị đúng cách, hậu quả sẽ là những đau đớn vật lý hoàn toàn có thể cảm nhận được, trước hết là với người bệnh và sau đến là những người xung quanh.
Đại Dương Đen – Những câu chuyện từ thế giới của trầm cảm - Đặng Hoàng Giang 4.5/5⭐️
Cuốn sách này cho mình có một trải nghiệm khá nặng nề, do chủ đề của nó là căn bệnh trầm cảm, nhưng vẫn là một cuốn sách hay, mình rất recomment mọi người nên đọc. Đây là cuốn sách khá cơ bản cho bạn nào muốn tìm hiểu về bệnh trầm cảm, hoặc người thân bị mắc bệnh. Ở đây có câu trả lời cho bạn về bệnh trầm cảm là gì ? Nguyên nhân gây bệnh ? Các triệu chứng và biểu hiện ? Cách chữa trị, cách tiếp cận để thấu hiểu người bệnh ? Cách phòng tránh…
Sách chia thành hai phần, phần một là 12 câu chuyện có thật được tác giả kể lại trong quá trình đồng hành, chia sẻ cùng người bệnh. Cho nên phần này bạn nên cân nhắc trước khi đọc hết hay không vì nó khá nặng nề, tiêu cực và rất u uất. Phần hai là phần lý giải căn bệnh trầm cảm, cách nhận diện, các cách chữa bệnh… cùng thực trạng bệnh trầm cảm tại nước ta đang chưa được nhìn nhận, đánh giá đúng. Một số lượng bệnh nhân trầm cảm rất lớn chưa được nhận diện cũng như tiếp cận để điều trị. Thậm chí người bệnh còn đứng trước sự kỳ thị từ sự không hiểu biết và định kiến của xã hội đối với căn bệnh trầm cảm này.
Mượn câu nói của Thuỳ Dương trong câu chuyện, mình mong muốn tất cả những ai bị trầm cảm sẽ “làm một người bình thường, bình an. Vững chãi, thảnh thơi.”
* Kênh hotline hỗ trợ người trầm cảm 096 306 1414 đường dây nóng Ngày Mai.
Phần sau này mình chỉ rút cho bản thân:
Theo tác giả Đặng Hoàng Giang truyền thông của nước ta còn làm nhưng chưa tốt “Bệnh tâm thần là bệnh rất mệt, mà truyền thông về nó lại đang còn kém. Xã hội càng hiện đại, càng giàu có thì cuộc sống lại càng không phẳng lặng như xưa. Ai cũng phải gồng mình lên, phải ganh đua. Bây giờ, chỗ nào cái quy luật giá trị nó cũng xen vào.” Người bị bệnh trầm cảm cứ bế tắc, thù ghét bản thân và thế giới đó cứ lớn dần lên trong chính họ, nó khác với các phản ứng tự nhiên khác “đau buồn, thương tiếc là một phản ứng hợp lý và tự nhiên khi người ta gặp tổn thất, thì trầm cảm là một phản ứng bệnh lý - nó xảy ra khi người bị mất mát không thích ứng được với thực tại mới. Người đau buồn cần được an ủi và hỗ trợ trong quá trình họ học đối mặt với tổn thất và chấp nhận nó. Người trầm cảm cần được chữa trị.” Trầm cảm có nghĩa là "không thể hình dung ra được là một lúc nào đó mình lại cảm nhận lại được niềm vui. Sự vắng mặt của hy vọng. Một cảm giác chết chóc nhưng rất khác với sự buồn bã.” Nói cách khác trầm cảm theo y học hiện đại là “tâm trạng rối loạn, tự oán trách và trừng phạt bản thân, những dấu hiệu vật lý và thực vật như biếng ăn, mất ngủ, giảm cân và mong muốn tự sát” Người mắc bệnh trầm cảm có thể là bất cứ ai, không phân biệt giới tính, tuổi tác, nghề nghiệp, sang hèn, học thức… Đặng Hoàng Giang đã nêu lên thực trạng chung cùng thông kê về tỉ lệ người mắc bệnh trầm cảm: “Nếu bạn có một nghìn người bạn Facebook thì trong năm qua, bảy mươi người trong số đó mắc trầm cảm. Trong cả một đời người, cứ từ năm tới sáu người thì sẽ có một người bị trầm cảm tới thăm. Không có sự khác biệt nhiều giữa các quốc gia phát triển và đang phát triển - đây không phải là một căn bệnh đặc thù của những xã hội hiện đại và giàu có. Phụ nữ mắc trầm cảm nhiều gấp đôi nam giới” Bệnh trầm cảm ngày càng phổ biến, nó trở thành gánh nặng còn hơn cả bệnh tim, viêm khớp hay nhiều loại ung thư, nó là thủ phạm gây khuyết tật lớn thứ hai trong tất cả các nguyên nhân. “Người trầm cảm có tỷ lệ tử vong cao gấp hai lần mức trung bình trong dân số. Nói một cách khác, nó lấy đi từ bảy tới gần mười một năm sống của một cá nhân.” “Người trầm cảm có rủi ro tự sát cao gấp hai mươi lần so với mức trung bình trong dân số, và cứ ba người trầm cảm thì có một người đã hoặc sẽ nghĩ tới tự sát.” Trầm cảm biểu hiện trong cảm xúc, trong nhận thức, liên quan đến động lực, vật lý và thực vật. Tất cả cái điều này thể hiện sự nguy hiểm của bệnh trầm cảm chứ không hề như nhiều người nói "trầm cảm không phải là bệnh thật, nó chỉ ở trong đầu mình mà thôi". * Hiện tượng: Trầm cảm là một bệnh khó mô tả và người bệnh khó mà truyền đạt và chia sẻ, nó làm cho người bệnh mất hết hy vọng “Căn bệnh phá vỡ cảm giác người ta thuộc về một thế giới chung, nó thay đổi quan hệ của người trầm cảm với thực tại. Với tất cả những gì mà trầm cảm gây ra, những thay đổi trong cảm nhận thể xác, sự mất hy vọng, cảm giác tội lỗi, cảm giác bị thu nhỏ bản thể và sự chủ động (agency), những thay đổi trong cảm nhận về thời gian, sự cô lập trước thế giới, nó tạo ra một sự dịch chuyển mang tính hiện sinh.” * Phân loại và chẩn đoán: Để xác định một người coi là bệnh trầm cảm hiện tại thế giới dựa vào “Cẩm nang chẩn đoán và thống kê rối loạn tinh thần” (DSM-5) và “Hệ thống phân loại bệnh quốc tế” (ICD-11). Trong phân loại bệnh trầm cảm ở DSM-5 thì có nhóm “trầm cảm chủ yếu và trầm cảm dai dẳng…” là phổ biến nhất. Nguyên nhân bệnh thì có rất nhiều có thể do gene, ảnh hưởng của hoá thần kinh, ảnh hưởng của hệ điều tiết hormone và một số thuyết phổ biến khác nhưng tựu chung “chúng ta thấy sự tương tác qua lại, đan xen của các yếu tố sinh học, mỗi trường và tâm lý để dẫn tới trầm cảm.” Việc người bị trầm cảm được điều trị rất hạn chế “Theo các thống kê khác nhau, chỉ một phần ba người trầm cảm ở các quốc gia phát triển nhận được sự chăm sóc thỏa đáng. Còn ở các quốc gia đang phát triển, con số này chỉ là mười, thậm chí năm phần trăm. Ngay cả ở Mỹ, một nửa số người trầm cảm chỉ tìm tới trị liệu sau sáu tới tám năm có bệnh.” * Bệnh có nhiều phương pháp trị liệu, hiệu quả nhất vẫn là “liệu pháp dược và trị liệu tâm lý”, nhưng do những mặt hạn chế nên ở Việt Nam vẫn chưa đủ nhân lực và sự hiểu biết đúng với căn bệnh trầm cảm, nên việc này vẫn bị coi nhẹ. Việc trị liệu còn lại tuỳ thuộc nhiều điều khác nhau như mức độ cùng với sự phù hợp với trường hợp bệnh. Theo tác giả “thuốc trầm cảm cần từ ba tới năm tuần để bắt đầu có tác dụng. Tuy nhiên, một phần tư người trầm cảm sẽ không hồi phục hoàn toàn, và một phần ba sẽ không đáp ứng thuốc.” Sử dụng thuốc trầm cảm có nhiều tác dụng phụ tuỳ thuộc loại thuốc và tuỳ từng người bệnh sử dụng có thể táo bón, khô mồm, khó tiểu tiện, tăng cân, nôn nao, tiêu chảy, đau đầu, mất ham muốn tình dục…nên là nguyên nhân lớn khiến người bệnh bỏ thuốc hoặc cũng có thể gây quá liều. (Chú ý tránh để các bác sĩ hay “chuyên gia” tâm lý lợi dụng để trục lợi). * Trị liệu tâm lý có nhiều liệu pháp tâm lý chữa trị trầm cảm: Liệu pháp nhận thức hành vi (CBT) => thay đổi nhận thức và hành vi người bị trầm cảm, có minh chứng hiệu quả tương đương với thuốc trừ những trường hợp nặng nhất, như trầm cảm có đặc tính hoang tưởng. Phù hợp với những cá nhân quen suy nghĩ logic và sẵn sàng theo khuôn khổ trị liệu. Liệu pháp liên cá nhân (IPT): Giúp người trầm cảm có những quan hệ liên hệ cá nhân hài lòng hơn, khoẻ mạnh hơn, ít xung đột hơn, kiểm soát tốt cảm xúc “Không chỉ phục vụ cho điều trị trầm cảm cấp tính IPT cũng phù hợp cho giai đoạn bảo trì đặc biệt khi thân chủ không muốn dùng thuốc” Liệu pháp nhận thức dựa trên chánh niệm (MBCT): Dựa trên kỹ thuật thiền của Phật giáo “MBCT hướng sự chú ý không chỉ tới các ý nghĩ, mà còn tới cả các cảm nhận cơ thể và cảm xúc, nhưng không tương tác với chúng, để qua đó giải phóng băng thông mà đầu óc "auto" vốn hay thích dùng cho các suy nghĩ quanh quẩn và tiêu cực. Nó là một trị liệu dựa trên trải nghiệm.” Liệu pháp này hiệu quả của MBCT cho giai đoạn bảo trì với mục đích ngăn ngừa trầm cảm tái phát, ở mức độ tương đương với thuốc hay CBT. Có thể phục vụ nhiều người cùng lúc, có khả băng tiếp cận cao hơn các liệu pháp khác. “Hiện tại, MBCT chưa được coi là phương pháp ưu tiên để sử dụng đầu tiên (first-line treatment) cho trị liệu trầm cảm cấp tính, như là thuốc, CBT hay là IPT, nó thường được coi là một trong những liệu pháp hàng hai hay hàng ba. Ngược lại, cho mục đích chống tái phát thì MBCT đã có một vị trí vững chắc và được coi là một trong những liệu pháp ưu tiên hàng đầu, tương tự như thuốc và CBT. Hiển nhiên, cũng giống như mọi phương pháp khác, MBCT không đem lại kết quả như nhau cho tất cả người dùng nó.” => Nhìn chung các biện pháp tâm lý này cũng sử dụng cho nhiều tâm bệnh khác như dối loạn lưỡng cực, rối loạn lo âu... * Stress “Stress là phản ứng của một cá nhân trước một yếu tố ngoại cảnh gây bất an, stressor…Stress có thể tới từ một sự kiện tiêu cực, như ly hôn, nhưng một sự kiện tích cực, như một đám cưới, cũng có thể tạo ra stress. Khi nó vượt ngưỡng mà một cá nhân có thể chịu đựng được và phá vỡ cảm giác an toàn của họ, nó gây ra chấn thương tâm lý.” Stress có thể gây chấn thương tâm lý rồi dẫn tới rối loạn căng thẳng cấp tính hoặc nặng hơn là rối loạn căng thẳng hậu chấn thương (PTSD). “Tỷ lệ người mắc PTSD trong một năm là trên dưới ba phần trăm, tầm bằng một nửa tỷ lệ của trầm cảm. Theo Viện quốc gia về Sức khỏe tinh thần của Mỹ, tỷ lệ bị PTSD trong cuộc đời là gần bảy phần trăm, cũng bằng một nửa của trầm cảm.” Người bị PTSD có thể bị trầm cảm và ngược lại, tỉ lệ bị mắc song song cả hai căn bệnh này là rất lớn. “Ở Mỹ, cứ ba người có PTSD thì có một người cũng mắc trầm cảm. (Cứ ba người thì có hai người cũng có rối loạn lo âu; một nửa số người có PTSD cũng có rối loạn lạm dụng rượu hay chất kích thích.)” Chữa trị PTSD “trị liệu tâm lý, cụ thể là với một phiên bản của CBT, tập trung vào chấn thương (trauma-focused cognitive behavior therapy), vẫn là phương pháp được ưu tiên. Phiên bản này có hai kỹ thuật chính, phơi nhiễm kéo dài và xử lý nhận thức.” * Rối loạn lưỡng cực cũng là một nhóm bệnh nó là chu kỳ lặp đi lặp lại của hưng phấn và trầm cảm hoặc cũng có thể pha trộn với nhau. Khó chuẩn đoán và điều trị. * Tự hại, tự sát (khá nhạy cảm, xin không đề cập) “Tổng kết lại, "vaccine" ngừa trầm cảm tốt nhất cho một cá nhân là sức khỏe tinh thần của cha mẹ họ, là một tuổi thơ được yêu thương, và khi họ lớn lên, là một cuộc sống điều độ, an toàn về vật chất, thư thái về tinh thần, trong một mạng lưới hỗ trợ và thương yêu của người thân và bạn bè xung quanh.”
Một số bạn của mình bảo cuốn này của bác Giang sao mà nặng nề quá, thành thử khi mình cầm sách trên tay cũng đã chuẩn bị tinh thần. Tuy nhiên khi đọc qua câu chuyện của các nhân vật thì mình lại cảm thấy đồng cảm nhiều hơn là thấy nặng nề. Lúc mình đọc " Being in love" của Osho có nói đến sự khác nhau giữa "Sympathy" và "Empathy", sympathy là sự cảm thông của mình với khó khăn của ai đó, tuy nhiên đó cũng chỉ là sự an ủi vỗ về bên ngoài, còn empathy là việc mình đặt mình vào ví trí của người đó, nhúng vào nỗi đau của họ và đồng cảm với họ. Cuốn sách này chính là vế thứ hai. Tương tự như những cuốn sách trước của tác giả, bắt đầu là những câu chuyện của những đang tranh đấu với căn bệnh trầm cảm, từ đủ những độ tuổi, công việc và giới tính khác nhau, với những hình hài trầm cầm khác nhau; phần sau của cuốn sách là những phân tích để nhận diện các loại trầm cảm và cách đối phó với nó. Nhờ cuốn sách này mình đã biết gọi tên một số cảm xúc hoặc hiện tượng gắn liền với bản thân mình trước đây và bắt đầu biết được nguyên do đằng sau đó. Cũng có thể nhờ vậy mà mình cảm nhận được những nỗi đau, sự trống rỗng của những nhân vật trong sách và kể cả nỗi niềm của người thân xung quanh họ nữa. Mình biết ơn vì bác Giang đã mang cuốn sách này đến cộng đồng, nhờ những cuốn sách của bác mà xã hội sẽ bắt đầu quan tâm và xem trọng những vấn đề về sức khỏe tinh thần hơn.
Trầm cảm - căn bệnh vô hình nhưng có sức tàn phá khủng khiếp đến cuộc sống đã được tác giả Đặng Hoàng Giang phân tích và mổ xẻ rất gãy gọn, súc tích và dễ hiểu. Đọc cuốn sách này là để trải nghiệm và đồng hành tâm lý cùng những bệnh nhân của căn bệnh phức tạp này.
Những trang viết không màu mè, không quá lý thuyết với hàng chục ví dụ và những câu chuyện thật của người bệnh. Thật đau xót khi thấy những người bệnh ấy đã phải vật vã với cuộc sống của họ như thế nào! Người thân, bạn bè nói rộng ra là xã hội cũng hoài nghi và định kiến với căn bệnh của họ, thậm chí chẳng ai có khả năng nhìn nhận được tính chất thực sự nghiêm trọng của nó. Thế nên hầu như tất cả bệnh nhân đều loay hoay trên hành trình điều trị và chữa lành. Họ trở nên cô độc, hoang mang, sợ hãi và mất toàn bộ mục đích sống.
Tác giả lướt qua những trường hợp ấy để độc giả có thể có cái nhìn khái quát và cụ thể về những nguyên nhân, dấu hiệu lẫn những tác động trước, trong và cả sau trầm cảm. Nó còn tệ hại hơn cả bệnh nan y vì nó quá vô hình, nó luôn ẩn nấp và chực chờ để tấn công khiến người bệnh không kịp xoay sở với sức lực của bản thân, với mặc cảm và rất nhiều trạng thái tâm lý khác. Ngay cả những người có thể thấu cảm và nỗ lực đồng hành cùng bệnh nhân cũng chưa chắc có phương pháp đúng đắn để hỗ trợ, thậm chí có nguy cơ cũng trở nên trầm cảm. Thì ra cái ngưỡng chịu đựng của con người giới hạn và mong manh làm sao. Sự chịu đựng trên thể chất không thể sánh được sự chịu đựng về tâm lý.
Cuốn sách cũng tổng kết một số liệu pháp điều trị mà thế giới đang sử dụng, những định nghĩa và khái niệm của trầm cảm hay các bệnh lý tương tự và gần giống cũng được chỉ dẫn giúp ta có thể phân biệt chúng với nhau . Dĩ nhiên, tâm lý là một ngành khoa học quá phức tạp, đọc và biết sơ lược là một chuyện, hiểu sâu và áp dụng hiệu quả lại là một chuyện khác. Trầm cảm không phân biệt tuổi tác, giới tính, giai cấp, địa vị, hoàn cảnh môi trường hay sắc tộc, nó đến từ những chấn thương tiềm ẩn từ một khoảng thời gian nào đó trong cuộc đời mỗi người. Mức độ nghiêm trọng lớn dần là tự hại ( làm đau thân thể ) hoặc tự sát.
Những vùng tăm tối trong mỗi người bệnh không bao giờ có thể trình diện toàn bộ dưới ánh sáng ngay cả khi họ đã sẵn sàng chia sẻ. Cuốn sách như một tài liệu và cẩm nang nhỏ có thể giúp chúng ta có cái nhìn rõ ràng hơn về căn bệnh trầm cảm cùng những dấu hiệu nhận biết của nó. Qua đó, nếu phải đồng hành với bất cứ ai mắc phải căn bệnh này, ta cũng có thể biết cách kiên nhẫn lắng nghe, thông cảm và giúp đỡ họ một cách khoa học nhất.
Mình đọc Đại Dương Đen song song cùng cuốn Rừng Na Uy của Haruki Murakami và thật tình cờ các nhân vật trong Rừng Na Uy đều phải trải qua các giai đoạn rối loạn cảm xúc, trầm cảm khác nhau. Tiêu biểu nhất là nhân vật Naoko, khi người chị gái và bạn trai cô tự tử, cô đã rơi vào một trạng thái rối loạn tâm lý, căn bệnh trầm cảm đã đến với cô. Cô phải tìm đến một nơi an dưỡng cách xa thế giới hiện đại, nơi mà ở đó có nhiều người giống cô, cùng nhau chống lại những rối loạn bệnh lý của mình. Và nhân vật Watanabe đã tự miêu tả quãng thời gian trầm cảm của mình: "Tâm trí tôi chỉ thấy một vùng đầm lầy- một vùng bùn sâu dẻo quánh mút chặt và kéo tuột giày tôi ra mỗi lần cất bước. Đằng trước đằng sau tôi không nhìn thấy gì khác ngoài bóng tối vô tận của đầm lầy." Căn bệnh tâm thần này có thể tạm trôi đi nhưng cũng có thể xuất hiện lại vào bất kì thời điểm nào trong cuộc sống của bạn. Như nhân vật Reiko, tưởng chừng căn bệnh này đã ra khỏi cuộc đời cô khi cô có được một gia đình hạnh phúc. Một tình huống đã thổi bùng lên căn bệnh khiến cô không kịp chống đỡ, khiến cô phải vào khu an dưỡng, tránh xa xã hội hiện đại hơn 8 năm ròng. Các nhân vật của "Rừng Na Uy", cũng như những con người thật trong Đại Dương Đen, họ đều đang bị căn bệnh tâm thần giày vò mà thật khó để tìm được lối ra. Cá nhân mình tự cảm thấy 2 cuốn sách này hợp nhau đến lì lạ. Một cuốn fiction và một cuốn non-fiction. Rừng Na Uy có thể coi là một câu chuyện sống động, một ví dụ đầy chất văn học về căn bệnh trầm cảm cho cuốn Đại Dương Đen.
Chắc là vì đã từng trải qua giai đoạn mắc trầm cảm nên mình cảm thấy rất đồng cảm và thấu hiểu với những nhân vật trong cuốn sách. Có lẽ nhiều người cảm thấy nặng nề và ám ảnh, tuy nhiên, cá nhân mình lại thấy thật nhẹ nhõm và chữa lành vì cuối cùng đã có người chỉ ra những bế tắc mà những người bị trầm cảm mắc phải. Thế giới của họ rất cô độc và nhiều mâu thuẫn, nội tâm của họ chất chồng những cảm xúc tiêu cực. Có những chuyện mình không thể biểu đạt, thật cám ơn bác Đặng Hoàng Giang đã viết ra nỗi lòng của những người trầm cảm giùm mình.
Có một chi tiết mình thật sự để bụng rằng bệnh trầm cảm là căn bệnh rất khó để khỏi dứt điểm. Bệnh này sẽ đến và đi theo giai đoạn. Mình có chút lo lắng, liệu rằng trong tương lai trầm cảm có quay lại với mình hay không?
Hiện tại, mình đang tìm hiểu về cân bằng âm dương trong ăn uống và nghỉ ngơi kết hợp với chữa lành bằng năng lượng. Hi vọng phương pháp này sẽ giúp mình làm chủ được năng lượng bản thân, nhận biết các cảm xúc để vượt lên căn bệnh trầm cảm.
Mình nghe audiobook vì mình không có điều kiện mua sách giấy. Bản audio của Fonos thu rất có tâm, các giọng đọc càng làm tăng thêm sức nặng của các câu chuyện. Mình nghe mà không biết nên cảm thấy thương cho bản thân mình vì những gì mình đã trải qua, hay cảm thấy may mắn vì câu chuyện của mình, có lẽ theo một khía cạnh nào đó, có phần nhẹ nhàng hơn của các bạn. Mình vẫn luôn một mình, nhưng bằng một cách nào đó, mình đã tìm thấy lối ra, hoặc ít nhất là đã tìm thấy tia sáng cuối đường hầm để để đi theo. Mình mong các bạn trong câu chuyện của bác Giang, cũng như những ngư���i có vấn đề về mental health hãy tìm sự giúp đỡ từ những người xung quanh, những người thương yêu mình luôn ở đó và sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng kể cả khi họ không thể chấp nhận được vấn đề, hãy ở đó cho chính bản thân mình. You came to this world alone, you leave this world alone.
Hai cuốn đầu của bác Giang (Thiện ác smartphone và Bức xúc không làm ta vô can) với các bài viết phân tích nhiều vấn đề xã hội đơn lẻ. Đến 2 cuốn tiếp (Điểm đến của cuộc đời, Tìm mình trong thế giới) và ở cuốn thứ 5 này, nội dung được đào sâu vào một chủ đề hơn với những câu chuyện nhân vật và phân tích rất sắc bén.
Phần một là 12 câu chuyện của những người mắc trầm cảm, hưng cảm, rối loạn lo âu, rối loạn lưỡng cực, rối loạn căng thẳng hậu sang chấn. Có những chi tiết thật và trần trụi đến mức rùng mình nổi da gà.
Trầm cảm là một "lăng kính vạn hoa" với nhiều biểu hiện đôi khi trùng lắp với những bệnh lí khác và mức độ khác nhau giữa người này và người khác nên cực kì khó chẩn đoán. Thử hình dung cứ 1000 bạn trên facebook thì có 70 người mắc trầm cảm. Hơn nữa, nhiều người hay quen dùng chữ trầm cảm để chỉ sự chán chường trong một ngày mưa, sự cô đơn trong một tối cuối tuần hay thất vọng khi trượt một kì thi. Thậm chí trong những cuộc nói chuyện hàng ngày, một số bạn mình còn hay đùa với ngôn ngữ teen là "muốn chầm kảm" khi đề cập đến một sự kiện không thuận lợi. Chính điều này vô tình đã góp phần tạo ra sự nhận thức sai lệch, không đầy đủ và méo mó về những vấn đề tâm lí này. Đó cũng là một trong những lý do mà 90% bệnh trầm cảm không được điều trị cả hàng thập kỷ ở những nước đang phát triển. Nó gây ra những "khuyết tật vô hình" vì vừa không dễ nhìn thấy mà còn bị giấu kín vì sợ bị đánh giá từ sự kì thị và định kiến cá nhân lẫn hệ thống.
Trầm cảm không phải là nỗi buồn mà có thể xua tan bằng lời khuyên "cố gắng lên". Nó cần phải được chữa trị. Từ phần II trở đi, tác giả phân tích lí giải, đề cập đến cách phân loại chẩn đoán, và những phương cách trị liệu từ thuốc đến các liệu pháp nhận thức hành vi (Cognitive Behavioral Therapy), liệu pháp liên cá nhân (InterPersonal Therapy), và liệu pháp nhận thức dựa trên chánh niệm (Mindfulness-Based Cognitive Therapy).
Đọc xong cuốn này, mình nghĩ tới một vài người bạn đã từng và đang trải qua trầm cảm. Đôi lúc trong những cuộc nói chuyện bình thường, mình tự nhận thấy không biết cách phản hồi như thế nào khi bạn đang đối diện với những tình huống khó khăn như vậy. Vậy thực tế mỗi người trước hết có thể làm gì? Tác giả đề cập đến khái niệm "sự tò mò tôn trọng" mà mình thấy thú vị. Đó không phải là hành động gạt đi chuyện người khác mà là quan tâm nhưng không phán xét, tôn trọng nhưng không bao che, không vội đưa ra lời khuyên và càng không muốn vấn đề biến mất ngay lập tức. Một sự hiện diện, lắng nghe sâu, và biết cách đặt câu hỏi. Không phải ai cũng có cơ hội tìm được cách vượt qua hoặc nhà trị liệu phù hợp. Khi đó cách để nhận diện người có vấn đề tâm lí cần được tìm hiểu, và tương tác đúng đắn từ mỗi người cũng là một liều thuốc bổ trợ, đôi khi có thể là một hành động cứu được mạng sống của bạn bè và người thân xung quanh.
Hãy tìm đọc cuốn sách này, vì có thể bạn không thật sự biết những gì bạn không biết. Và nhất là không ai có thể khiến mình dừng lại trừ chính mình. Bạn cần được hướng dẫn và giúp đỡ.
Đọc xong hơi speechless nên cũng không biết ghi review sao cho chuẩn chỉnh :))) Chỉ có thể dùng từ "Có Tâm".
Có tâm thực sự í, không thể tưởng tượng bao nhiêu giờ tác giả phải bỏ ra để phỏng vấn, tổng hợp thông tin và viết ra các trang sách này để bring mental health awareness to the surface.
Phần thông tin ở cuối sách mình thấy ưng hơn cả quyển trước (Tìm mình...). Đọc xong cả tháng rồi mà mình vẫn nghĩ về nó và bản thân cũng ngộ ra được nhiều điều.
Chắc điểm cần cải thiện duy nhất mình muốn ở quyển này (cũng như ở quyển Tìm mình...) là tác giả chỉ lựa chọn các ca bệnh rất nặng và trong sách không có các câu chuyện về người trầm cảm nhẹ. Mình nghĩ việc có ví dụ về người trầm cảm nhẹ sẽ làm quyển này bao quát hơn do mức độ bệnh này tiềm tàng quanh xã hội nhiều hơn các ca bị nặng.
200 trang đầu đẫm nước mắt. 200 trang sau vỗ về và chỉ dẫn.
200 trang đầu là những nỗi đau và sự hồi tưởng. Mình không dám mở lại những bức tranh minh họa vì chúng quá lạnh lẽo. 200 trang sau, trong đầu mình tự bật lên một giọng nói ấm áp, yêu thương và khích lệ chính mình.
Làm sao có thể phán xét ai được đây, khi mỗi người đều đang chiến đấu cuộc chiến của riêng mình?
Đây là một cuốn sách vô cùng giá trị. Nó mở ra những ô cửa sổ vào thế giới của trầm cảm và tổng hợp những kiến thức cơ bản về tâm bệnh, khi mà những thông tin này chưa được phổ biến đến nhiều người. Nếu mọi người đều hiểu và cảm thông, thế giới sẽ trở nên đẹp hơn rất nhiều, nhỉ.
Với mình, cuốn sách như một cái ôm. Hành trình chữa lành và yêu thương cũng mới chỉ bắt đầu.
Bệnh trầm cảm hiện tại ở Việt Nam và những nước chưa phát triển có vẻ chưa được chú trọng đến và coi nó thực sự nghiêm túc. Ví dụ điển hình sẽ được nhắc đến rất nhiều trong 12 mẩu truyện ngắn trong cuốn sách này. Người ta chỉ chú ý đến sức khoẻ về thể chất, còn những gì về tinh thần vẫn còn bị coi nhẹ. Họ sẽ chỉ cho mình là làm quá lên, chỉ muốn được gây chú ý, hay là ui zời có thế thôi mà cũng kêu ca, những người khác cũng thế mà có ai bị sao đâu, vân vân mây mây
Xưa xem phim hoặc đọc báo mạng có những vụ tự tử vì tình, rồi tự tử vì quá mệt mỏi với cuộc đời. Lúc đó mình đã nghĩ: sao họ lại dại dột vậy nhỉ, chỉ là một người đàn ông thôi mà, đâu cần phải đến mức vứt bỏ cuộc đời quý giá của mình như vậy chứ. Họ không thấy cuộc đời rất đáng sống sao? Sau khi đọc cuốn sách này, mình đã hiểu hơn rồi. Họ là những người có bệnh về mặt tâm lý và thực sự những bệnh như thế này họ không thể kiểm soát được bản thân. Các bạn sẽ hiểu thêm khi đọc sách.
Cuốn “Đại Dương Đen” của chú Đặng Hoàng Giang sẽ giúp những con người Việt Nam chúng ta hiểu hơn về bệnh trầm cảm. Trong bối cảnh nền y tế thiếu hụt cả về lượng lẫn chất hiện nay, một trong những mục đích của cuốn sách này chính là làm công việc giáo dục tâm lý đó giúp người trầm cảm cũng như những người thân của họ sớm phát hiện để tìm ra hướng điều trị đúng đắn.
Nửa đầu cuốn sách là 12 câu chuyện có thật được tác giả ghi chép lại rất sinh động, đọc không bị khô khan nhưng lại rất nặng nề, u ám. Nửa sau của cuốn sách sẽ là kiến thức chuyên môn về bệnh trầm cảm nên sẽ khá khô khan, đó là lý do mình đọc chậm và bỏ ngỏ gần tháng mới có hứng đọc lại 🤧
Một cuốn sách đặc biệt với mình vì là một món quà rất bất ngờ từ một người chị hồi đó không quen nhưng lại nhắn bảo tặng sách cho mình 🥹 Đây cũng là cuốn mình đọc vào những ngày cuối năm 2023, định không lên bài rồi đó mà vẫn muốn lên nốt cho đỡ thiếu, đỡ lên cơn OCD 🤣
“Mẹ đờ đẫn ngây dại, do phải dùng thuốc. Mẹ không ngủ, nhưng cũng không thức. Mẹ bồng bềnh trong một thứ sương mù dày đặc, một trạng thái đờ đẫn chẳng khác nào một cơn ác mộng thường trực, khi mà tất cả các giác quan đều bị tê liệt, tất cả ngoại trừ nỗi đau đớn. Giống như những người bị cố định trong một ca phẫu thuật nhưng vẫn cảm nhận được tất cả các động tác của bác sĩ phẫu thuật. Con trỏ của nỗi đau khổ đang nghiền nát xương mẹ được đẩy lên tận đỉnh điểm của mức độ không thể chịu đựng nổi. Hít thở thôi cũng khiến mẹ đau đớn.”
“Thành túm tóc bố, ghì xuống dưới, gào lên cái câu hỏi đã nằm trong đầu mình từ bao năm nay, “Bây giờ mày muốn gì?” Thành đấm như một cái máy. Anh không thể nào hiểu được sự bệnh hoạn này. Ông ấy muốn gì từ mẹ con anh? Cuối cùng thì ông ấy muốn gì ở cái gia đình này, ở cuộc đời này? Cùng với nhịp đấm là tiếng đầu bố anh đập xuống sàn và tiếng kêu uất ức của anh, “Mày chết đi! Mày muốn gì?” Đó là những tiếng kêu của tuyệt vọng.”
“Về tới Việt Nam, tôi cố thủ trong phòng, mất phương hướng. Tôi khóc nhiều hơn, cãi vã với bạn trai nhiều hơn. Rồi anh ấy chặn tôi ở tất cả các kênh, dù trước đó tôi đã van xin, van xin mãi là đừng bỏ tôi mà đi. Với tôi, đó là sự trừng phạt lớn nhất, khủng khiếp nhất. Bị bỏ rơi, bị khước từ mà không thể làm gì được. Một sự bất lực tuyệt đối. Bây giờ, đã ba năm rồi, chúng tôi là bạn bình thường của nhau, nhưng lúc đó thì tôi trở thành tận cùng của sự xấu xí, tôi nhắn tin khủng bố mẹ anh ấy, “Con bà là kẻ giết người!!!”
“Tôi rất sợ mình giống một đứa bạn, bố nó chính là người đã có mặt trong cái buổi chiều mà tôi bị đưa vào bệnh viện. Nó bị trầm cảm sáu, bảy năm rồi, giờ não bộ của nó đã hỏng rồi, nó đã tụt lại nhiều năm so với xã hội. Không đi học, đi làm được nữa, chỉ được mẹ đưa đi hết chùa này đến chùa kia, thiền viện này thiền viện nọ. Gia đình nó cũng đã kiệt sức rồi. Hồi trước nó học chuyên Ams, vẽ đẹp, làm người mẫu, học thời trang, khiến tôi vô cùng ghen tị. Đang du học thì nó phát điên, bố mẹ phải sang đón về. Bây giờ nó giao tiếp như một đứa trẻ.”
“Mất mát người thân là một trong những stress lớn nhất trong đời mà một cá nhân có thể gặp phải, và nó có thể đẩy người ta vào trầm cảm, lo âu, hay rối loạn căng thẳng hậu chấn thương, nhiều khi là tất cả những thứ này… Buồn nào cũng chuyển hoá thành trầm cảm. Trong khi đau buồn, thương tiếc là một phản ứng hợp lý và tự nhiên khi người ta gặp tổn thất, thì trầm cảm là một phản ứng bệnh lý - nó xảy ra khi người bị mất mát không thích ứng được với thực tại mới. Người đau buồn cần được an ủi… người trầm cảm cần được chữa trị.”
“Những người có bệnh kinh niên như tiểu đường hay tim, người mới sinh nở và người mới trải qua những biến cố tâm lý lớn, đặc biệt cần được tầm soát trầm cảm. Bản thân nguồn lực trong lĩnh vực sức khoẻ tinh thần ở Việt Nam, giống như ở nhiều nước đang phát triển khác, đang “yếu và thiếu” trầm trọng.”
“Một công việc mà các bác sĩ tâm thần và chuyên gia t âm lý phải làm, trong khi các bác sĩ ung thư hay tiêu hoá không phải làm, là giải thích để người trầm cảm và người thân của họ tin rằng căn bệnh này là có thật, tiếp đó lắng nghe và bàn bạc với người bệnh để cùng đưa ra một lựa chọn trị liệu phù hợp với thế giới quan của họ. Trong bối cảnh Việt Nam hiện nay, đây là một điều xa xỉ.”
“Tác dụng phụ là một trong những lý do chính vì sao người trầm cảm, như phần lớn các nhân vật trong cuốn sách này, bỏ ngang pháp đồ. Ví dụ, nếu bệnh nhân không quá bận tâm tới việc bị tăng cân nhưng lại bị ảnh hưởng lớn bởi mất ngủ thì có thể dùng một loại thuốc có tác dụng phụ là gây buồn ngủ và kích thích ăn uống.”
“Nếu một cái xương gẫy cần nhiều tuần để lành, thì một tâm trí tổn thương có thể cần nhiều năm để chữa lành. Được bồi đắp qua nhiều thập kỷ trong quá khứ, những niềm tin méo mó mạnh mẽ tới mức, nhiều khi người trầm cảm bảo, về mặt lý trí tôi biết như thế là không hợp lý, nhưng tôi vẫn tin như vậy. Như những con cáo tìm tới chuồng gà, những niềm tin cũ vẫn rình rập và tìm cơ hội để trở lại, trầm cảm vẫn tìm cách tái phát.”
“Đại đương đen”- cuốn sách mới ra mắt của Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là công trình giáo dục tâm lý, là cuốn cẩm nang về bệnh trầm cảm. Trầm cảm đang ngày càng trở nên phổ biến nhưng hiện vẫn chưa được nhìn nhận và trị liệu đúng đắn ở Việt Nam. Mong muốn góp phần thay đổi nhận thức xã hội về căn bệnh này, tác giả đã kiên trì gặp gỡ, trò chuyện, đồng hành với gần 60 nhân vật để có thể kể lại 12 câu chuyện với muôn vàn hình thái khác nhau của bệnh nhân trầm cảm. Những câu chuyện người thật việc thật mà ngay từ trang đầu tiên đã được tác giả khuyến cáo có thể đem đến cho người đọc cảm giác ám ảnh nặng nề.
#đạidươngđen #ĐặngHoàngGiang Một cuốn sách nặng đô! TS Đặng Hoàng Giang mở đầu quyển sách bằng cách đẩy bạn xuống hố đen, nơi có những bóng hình u tối đang thì thầm câu chuyện của họ, nó cứ đập vào thành hố và cộng hưởng lại với cảm xúc của bạn! Bạn sẽ choáng ngợp, sẽ khó thở và cuối cùng là bình thản sau 200 trang đầu tiên. Và sau đó TS Giang mới thả một cái thang dây cho bạn leo lên, mỗi bậc thang là 1 lý luận khoa học, 1 kiến giải tường minh để khi ra khỏi hố, bạn đã thấy 1 cái chân diện mục của 1 căn bệnh trầm kha của cuộc sống này. Không hề dễ đọc nhưng rất đáng! - Trúc Nguyễn -
Vẫn là bác Giang với một cuốn sách mà mình hay đùa với bạn mình là "một cuốn luận văn với vô vàn trích dẫn mà chẳng hề nhàm chán một chút nào". Làm nghiên cứu đã khó, làm nghiên cứu mà để diễn giải công trinh của mình theo một cách dễ hiểu thì quả thật phải có một năng lực nghiên cứu tuyệt vời.
Cuốn sách này được chia làm 2 phần, khoảng 60% đầu là 12 câu chuyện của 12 người khác nhau, già trẻ lớn bé trai gái độc thân người đã có gia đình đủ cả. Mỗi người là một câu chuyện, một nỗi niềm, một góc nhìn khác nhau. Mình mất khá nhiều thời gian để đọc phần này, thường phải nghỉ một thời gian mỗi khi mình cảm thấy quá sức chịu đựng. Qua câu chữ của bác Giang, mình cảm thấy cứ như mình là một người thân gần gũi, được nghe câu chuyện ấy từ chính những người kể chuyện ấy. Nửa sau cuốn sách là những phân tích, biện pháp chữa trị, góc nhìn, đều có trích dẫn từ những bài nghiên cứu uy tín khác.
Điều mình thích vô cùng ở cuốn sách này đó là bác Giang không chỉ viết nên một cuốn sách, xuất bản, rồi nhận nhuận bút. Từ cuốn sách của mình, bác đã cùng sáng lập nên kênh hotline Ngày mai, những người luôn sẵn sàng lắng nghe và không bao giờ phán xét câu chuyện của bạn. Đại dương đen không chỉ là một cuốn sách, nó là một mối liên kết dẫn đến một dự án cộng đồng hữu ích và thiết thực.
Có một câu của bác Giang ở gần cuối sách mà mình cứ nhớ mãi, mình trích tạm ở đây vì sách mình vừa cho bạn mượn, đại ý là, những người bị dán nhãn là điên không phải lúc nào người ta cũng điên, phần lớn thời gian là người ta tỉnh, nhưng những người khác lại cho rằng phần lớn thời gian là người ta điên. Trầm cảm ở Việt Nam quả thật không phải chỉ là mỗi vấn đề y học, nó còn là vấn đề đạo đức và xã hội nữa.
Cuốn sách này có lẽ rất có ích cho những người chưa biết nhiều về các tâm bệnh và cần trang bị kiến thức cơ bản về chúng. Tác giả viết rất trơn và gần gũi.
Phần 1 là câu chuyện của những người bị trầm cảm đơn cực, lưỡng cực, sau sinh, rối loạn lo âu, và PTSD. Phần này khá nặng nề, không chỉ vì bệnh tình mà còn ở sự hạn chế của nội dung ở một số chương. Điều này cũng dễ hiểu vì người bệnh chỉ chia sẻ một lát cắt trong cuộc sống của họ. Khác với các sách về chủ đề này ở Mĩ vốn tập trung vào các case từ đầu đến cuối, theo dõi cả một quá trình lâu dài, do các bác sĩ tâm lý hay nhà nghiên cứu tâm lý lâm sàng thực hiện, câu chuyện trong sách này chỉ giới hạn trong một lát cắt thời gian (trừ vài câu chuyện, thí dụ của hai nhân vật nữ, một bị xâm hại tình dục và một bị trầm cảm khi đi du học, là viết về một quá trình). Về khía cạnh này, cuốn "Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ" làm tốt phần kể chuyện hơn nhiều. Mặc khác, câu chuyện dễ bị quẫn một cách không có lối thoát, hết sức nặng nề và sự kiên nhẫn của mình với các nhân vật nhiều khi cũng cạn, một điều khá hiếm khi đọc các sách trầm cảm khác. Không hiểu những độc giả khác, nhất là những người vẫn còn nghi ngờ căn bệnh này, thì liệu họ có nuốt nổi những câu chuyện của phần một hay không (nhất là chuyện của những nhân vật nam)? Nếu mở đầu bằng một hướng dẫn "đọc/nghe không phán xét" thì người đọc có lẽ sẵn sàng hơn.
Phần hai bao quát rất tốt các khái niệm cơ bản của các loại tâm bệnh, đủ tham vọng cho một cuốn sách dạng cơ bản về các bệnh tâm lý. Một vài nhận định/thảo luận có ích và nên nhấn mạnh hơn, chẳng hạn:
* Lý do phụ nữ bị mắc bệnh trầm cảm nhiều hơn nam giới, vốn chưa có kết luận chắc chắn. Nhiều người phỏng đoán là do phụ nữ quan tâm tới cảm xúc nhiều hơn nam giới, còn nam giới phải đóng băng cảm xúc do định kiến xã hội. Ngoài ra, xã hội vẫn cho rằng trầm cảm là phải buồn bã, nhưng đây chỉ là một trong rất nhiều biểu hiện của trầm cảm và nó không xuất hiện ở tất cả mọi nhóm bệnh nhân, đặc biệt là ở nam giới. Biểu hiện chính của trầm cảm ở nam giới là cáu bẳn, giận giữ, có xu hứng bạo lực. Đây là dấu hiệu rất quan trọng và cũng dễ bị bỏ qua, vì xã hội đánh đồng xu hướng giận dữ, bạo lực ở nam giới với sự nam tính.
* Dấu hiệu bệnh và các câu hỏi sàng lọc cho trầm cảm và rối loạn lo âu (VD "trong hai tuần vừa rồi, bạn có dấu hiệu nào sau đâu, và ở mức độ nào..."). Mình nghe bản audiobook nên có thể trôi mất vài chi tiết, nhưng câu hỏi sàng lọc và mood check-in sẽ rất có ích cho mọi người, dù có bị bệnh tâm lý hay không. Dĩ nhiên cũng nên nhấn mạnh là chúng ta không nên tự chẩn đoán mà chỉ dùng câu hỏi sàng lọc để tham khảo (trong sách trích dẫn lời một BS đông y *tự chẩn đoán* là bị rối loạn lưỡng cực -- có thể dùng từ "nghi ngờ có dấu hiệu RLLC"). Theo kinh nghiệm của mình, rất nhiều người không có bệnh thì tưởng mình bị bệnh, và ngược lại, có bệnh do BS chẩn đoán nhưng lại khăng khăng là mình không bị. Hơn nữa, bệnh RLLC rất khó chẩn đoán và cần cả sự hợp tác của người thân.
* PTSD và phương pháp trị liệu EMDR. EMDR được dùng như exposure therapy ở nhiều trường hợp. Trị liệu này đôi khi có gây tranh cãi, nhưng cũng có thể là một giải pháp thay thế. Ngoài ra, Complex PTSD không được nhắc đến, có thể vì tác giả dùng DSM 5 của APA chứ không phải bản của WHO. Trong nhiều trường hợp bệnh nhân bị bạo hành hoặc bỏ mặc khi còn nhỏ, có rối loạn về gắn kết với người khác (attachment disturbance), không có hoặc ít flashback và ác mộng, nhưng dễ bị trầm cảm dai dẳng, thì chẩn đoán PTSD có thể không khớp.
Ồ, mình phải DNF một cuốn sách ở trang thứ 223 (mà mình cực hiếm khi làm) vì nó quá là không thể tiêu hóa nổi. Thứ 1, cuốn sách tên là "Đại dương đen - câu chuyện từ thế giới của TRẦM CẢM", nhưng trong đây có những trường hợp của PTSD, BPD, Anxiety,...vv nữa nên có lẽ một cái tittle nào đó như "Đại dương đen - Những câu truyện từ thế giới của BỆNH TÂM LÝ" sẽ hợp lý hơn vì nó toàn diện và mở rộng góc nhìn về vấn đề tâm lý (trầm cảm không phải bệnh tâm lý duy nhất !!!!) Thứ 2, mình không thể hiểu được là tại sao chúng ta có thể "thông cảm"/"thấu hiểu" và "đón nhận họ với tình yêu thương" với một số con người trong mẩu truyện của họ ở cuốn sách này, hay là do chúng ta ngộ nhận rằng nếu bạn có vấn đề về tâm lý, hay nếu cuộc đời bạn có một biến cố trở ngại nào đó, đó là đủ lí do để bạn có thể hành xử như một người tồi tệ ? Có một mẩu truyện về một anh chàng bỏ việc như cơm bữa, lừa dối và ngoại tình vợ, gần như là bỏ mặc con cái, nhưng chúng ta vẫn phải chấp nhận tha thứ và thông cảm cho người này ? Mình sẽ chấp nhận đây là một kiểu dạng character/problem study cho câu hỏi "Nếu bạn có bệnh tâm lý, liệu chúng tôi có thể phán xét bạn như những người khác hay không, vì dù sao bạn đã trải qua những thứ quá tồi tệ rồi ?". Mình nghĩ là có nhé, mặc dù đó không phải lỗi của bạn khi bạn bị lạm dụng, bạo hành và bỏ mặc; không phải lỗi của bạn khi bạn có vấn đề tâm lý, nhưng đấy không phải lí do bao biện để bạn hành xử không ra gì và được người khác "yêu thương và chấp nhận" dù có ra sao đi nữa. VẤN ĐỀ TÂM LÝ KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CÁI PASS ĐỂ TA ĐEM ĐI LÀM QUÀ MỖI KHI SỐNG LỖI. Và một mình mẩu truyện đó làm mình rớt vào reading slump gần 2 tháng, nên đủ kèo cân, vâng ạ. Thứ 3, cuốn sách này đã có thể gợi lên một câu hỏi rất hay, về việc nếu người ta yêu thương có vấn đề tâm lý, ta có thể làm gì cho họ, cũng như chính chúng ta. Có những mẩu truyện nói về sự bào mòn tinh thần và thể xác của những người có người thân yêu có bệnh tâm lý, và cách họ trải qua những khoảng thời gian đó ra sao. Mình thấy vấn đề này là một đề tài hay, một mỏ vàng mở. Nhưng mà dĩ nhiên trùm cuối không bao giờ làm ta thấy vọng. Ở đây cũng có một mẩu truyện về cặp đôi này, chị này bị sang chấn tâm lý từ người cha bạo lực với gia đình, và chị ấy bị triggered bởi chính gia đình của mình, vì họ gaslight và chối bỏ chấn thương mà chị trải qua. Đến đây thôi, những người đã trải qua PTSD cũng nhận ra rằng để tránh bị triggered là DỪNG TIẾP CẬN NHỮNG TÁC ĐỘNG CÓ THỂ TRIGGER MÌNH. Anh người yêu của chị này, dạ vâng, tiếp tục khuyên nhủ chị về thăm gia đình sau khi đã chứng kiến cách gia đình gaslight và triggered người yêu mình tới mức lên cơn đập phá. Vâng, lại là trùm cuối của trùm cuối. Có người yêu như thế này thì ai cần kẻ thù nữa ạ. Mình biết nửa sau của cuốn sách là về phân tích khoa học về việc trầm cảm, và có lẽ những vấn đề mình bức xúc sẽ được giải đáp hoặc phân tích sâu ra chăng ? Nhưng thiệt sự các ví dụ mà đáng lẽ độc giả phải "thương yêu"/"thấu cảm" với làm mình thấy lạnh gáy không thể tả. Mỉa mai là, chính cuốn sách này mới làm mình cần therapy : )
This entire review has been hidden because of spoilers.
Mình dành khá nhiều thời gian để đọc quyển sách này của bác Đặng Hoàng Giang, nếu hôm nào tâm trạng không được ổn hay năng lượng mà ko cao lắm mình không dám cầm quyển này lên đọc. Mình cũng bắt đầu liên hệ đến những con người xung quanh mình, những câu chuyện xung quanh mình. Nhớ đến người dì bên nhà chồng, bỗng nhiên tử tự sau 2 lần bất thành. Và mình chợt giật mình... Giật mình vì thiếu hi���u biết, và thấy trầm cảm thật xa lạ với cuộc sống này. Kiến thức của chúng ta quá ít về nó.
Câu chuyện còn trần trụi và đau khổ hơn rất nhiều, có rất nhiều lần đọc phải tạm dừng vì cảm nhận được những con người bé nhỏ đó đang phải chịu đựng những gì. Nhiều người không hiểu được trầm cảm nó kinh khủng như thế nào dẫn đén không đồng cảm và chỉ trích lại càng khiến những con người đó ngập chìm trong đại dương đen tối không lối thoát.
Quyển sách được chia làm 02 phần. 01 phần là những câu chuyện, 01 phần còn lại được lí giải bằng những những phương pháp do bác Đặng Hoàng Giang tổng hợp lại từ việc trị liệu hóa học, trị liệu tâm lý lẫn cách sống chánh niệm. Lối sống chánh niệm được bác Giang đề cập đến và được đánh giá rất cao. Các phương pháp được lấy dẫn chứng từ các nguồn chất lượng và viết dưới giọng văn dễ hiểu dễ áp dụng.
Hy vọng nhờ cuốn sách này những người mắc căn bệnh trầm cảm sẽ có thêm kiến thức để vượt qua nó. Và chợt nhận ra để trở thành một người có thể bên người trầm cảm cần thực sự kiên nhẫn kéo người khác vượt ra khỏi cái đại dương đen tối này sẽ cần quyết tâm và ý chí nhiều hơn nữa.
Mình từng là người thờ ơ với cảm xúc - sức khoẻ tinh thần của chính mình và những người xung quanh, cho đến khi mình có dịp tiếp xúc với các bạn trẻ hơn mình mỗi ngày đều đặn uống thuốc trầm cảm. Và đó cũng là lúc mình có cái nhìn trung thực hơn về bản thân và mọi người khi nhắc tới trầm cảm.
Cuốn sách này tuy là lời kể lại của tác giả về những câu chuyện khác nhau từ nhiều người của mọi lứa tuổi, hoàn cảnh, mức độ bệnh, nhưng mình thấy như là mình đang được ngồi đó trực tiếp lắng nge họ tâm sự những lời chân thành từ tâm can, họ kể mình nghe, và cũng như mình đang được lắng nghe khi mình từ từ hiểu hơn về nguyên nhân, tác động, hình thức biểu hiện của bệnh.
Cuối cùng thì bệnh nào cũng nên đối xử công bằng, tận tâm và hơn ai hết, những người kể chuyện ấy, họ đã rất dũng cảm để nói lên tiếng lòng, để xin sự giúp đỡ, để mình đc tốt hơn.
Hơn lúc nào, thời điểm này có lẽ là thời điểm chẳng còn quá sớm để đọc và hiểu thêm về trầm cảm.
Kết cấu của quyển này đã khác Tác giả đưa ra các câu chuyện, sau đó mới phân tích và lấy các dẫn chứng từ truyện. Giống như 1 nghiên cứu bệnh học nhiều hơn là sách. Tuy nhiên cũng khá thân thiện với ng đọc. Tôi thích các ví dụ đưa ra. Những câu chuyện giúp tôi hình dung rõ hơn câu chuyện của họ và định kiến của xã hội. Những thứ tưởng như bất công lại là công bằng, tình thương lại là sự khinh ghét, và sự quan tâm lại là gánh nặng. Vẫn câu cũ, những người có vấn đề về tâm lý nên cân nhắc. Có thể sự dễ đồng cảm sẽ khiến ng đọc chìm sâu vào những cảm xúc hỗn độn mà họ chưa đặt tên được.
Sau khi đọc xong cuốn này thì mình nhận ra đứa em mình bắt nạt có những biểu hiện của trầm cảm, và dĩ nhiên mình sẽ thay đổi hành vi và không bắt nạt nó nữa rồi…
Giới trẻ ngày nay nghĩ “trầm cảm” là một slang, người không trầm cảm thì tự nhận mình trầm cảm còn người trầm cảm thì họ muốn thoát ra khỏi căn bệnh này khủng khiếp. Và nhiều khi trầm cảm là một câu joke, những người hiểu sai về trầm cảm dĩ nhiên sẽ đem việc đó ra đùa khi bản thân mình hơi mệt mỏi và nghĩ bệnh trầm cảm cũng như vậy.
Trầm cảm xuất hiện từ rất lâu, khoảng 2000 năm trước và xuất hiện nhiều tại VN hơn mình nghĩ, nhưng xuất hiện đột ngột và nhanh chóng chứ không có những triệu chứng như những bệnh vật lý trên cơ thể. Và có phải mình nhạy cảm quá không nhưng mình cảm giác những bác sĩ tâm lý ở Việt Nam có vẻ không nghiêm trọng hoá về căn bệnh này ấy, thường thì xã hội sẽ xa lánh với những người bị trầm cảm.Những người cha sẽ khó chấp nhận được con của mình bị trầm cảm, người ngoài đã đành đây còn là người cha. What kind of dad is he…
Trầm cảm là một căn bệnh nghiêm túc và cần được chữa trị, vì nó là bệnh tâm lý nên nhiều người có định kiến và kiến thức hẹp về bệnh sẽ gọi người bệnh với những cụm từ rất khó chịu “đồ điên”, “đồ thần kinh”…. Bệnh nhân bị mắc căn bệnh oái oăm này thường sẽ tự ti, cảm thấy mình vô dụng, chán sống, thậm chí là mãnh liệt muốn chết. Cách để giúp họ vượt qua chính là chấp nhận con người họ, chứng minh cho họ thấy rằng họ khôn” vô tích sự”, đi trị liệu tâm lý cùng nhau. Căn bệnh này sẽ có thể tái phát, những lần sau khả năng tái phát cao hơn lần đầu và sẽ bị nặng hơn.
Đánh giá về sách thì, phần đầu sẽ là 12 câu chuyện của 12 bệnh nhân và phần sau chính là nguyên nhân, cách chữa trị. Mình cảm thấy phần đầu có nhiều từ thô tục và khó nghe, nên ai nhạy cảm xin hãy xem xét trước khi đọc, vì có những từ mình không thể tin nổi là sẽ xuất hiện ở trong cuốn này. Còn đâu thì nội dung rất tuyệt và chân thực, hơi nặng nề nhưng bác ĐHG đã khai thác rất nhiều và chi tiết về những khía cạnh về tâm lý này. Such a work of art
Mua cuốn sách này trước tết mà không thể đọc liên tục được, thực sự ám ảnh với những câu chuyện ở trong này, nó kéo mood mình xuống thê thảm nên cứ đọc rồi lại nghỉ hai ba ngày đọc lại. Nhưng phải công nhận là nó rất rất hay.