Vào một đêm mùa đông năm 1944, hai vợ chồng người thợ rèn bị ba gã đàn ông đột nhập và giết chết hết sức dã man. Ngôi nhà của họ cũng đã bị thiêu cháy thành tro.
Nhưng ngay hôm sau, ba gã tham gia vụ án mạng đó đều lần lượt bỏ mạng bởi những nhát búa đập nát đầu. Dân làng cho rằng có một người đeo chiếc mặt nạ trắng xuất hiện và gây ra những cái chết trên. Ma mị hơn, người ta tin rằng đó chính hồn ma của người thợ rèn đã quay lại trả thù. Chính vì vậy, họ lập một ngôi miếu nhỏ để thờ cúng, mong muốn có được cuộc sống bình yên.
Vài chục năm sau, mọi chuyện tưởng như trôi vào quên lãng, ngôi miếu cũng đã bị bỏ hoang và không mấy ai còn nhớ đến nữa. Bỗng nhiên, một vụ án mạng xảy ra, nạn nhân được tìm thấy ngay tại khu vực ngôi miếu với cái đầu bị đập vỡ nát. Kẻ đeo mặt nạ trắng xuất hiện trở lại, tiếp tục giết người bằng búa đã gây xôn xao, tạo nên nỗi sợ hãi khiếp đảm cho người dân khắp vùng. Đặc biệt, những người bị giết đều liên quan đến ba gã đàn ông năm xưa đã sát hại vợ chồng người thợ rèn…
Bật lên với series “trinh thám trắng”, Kim Tam Long hiện là một cái tên được đông đảo độc giả trinh thám đón nhận. Mới đây, những cuốn sách trong chuỗi “trinh thám Trắng” của anh, Mặt nạ trắng, Thảm kịch trắng được tái bản với bìa mới. Điều này cho thấy nhu cầu của độc giả với các tác phẩm của Kim Tam Long.
Nhà văn từng chia sẻ anh biết đến trinh thám khá muộn. Và tới năm 2018, anh có tìm tài liệu để viết một truyện kinh dị, rồi tình cờ đọc được một bài báo cũ nói về thực trạng trinh thám Việt: “Văn học trinh thám Việt Nam: Hồi sinh hay tiếp tục yểu mệnh”.
Nhận thấy thị trường trinh thám Việt còn nhiều khoảng trống, Kim Tam Long nghĩ “Không ai viết thì mình viết”. Thế rồi, anh bắt tay viết Mặt nạ trắng (2018). Kim Tam Long chinh phục bạn đọc với những tác phẩm tiếp theo: Ẩn ức trắng (2020), Thảm kịch trắng (2022).
Các tác phẩm của cây bút trinh thám này thường khai thác chủ đề về hôn nhân, gia đình trong xã hội Việt Nam hiện đại, được nhà văn khai thác khéo léo, trong bầu không khí hồi hộp, gay cấn pha chút kinh dị.
Mặt nạ trắng – câu chuyện về những kẻ sát nhân mang mặt nạ quỷ
Là một bước đi mạnh dạn trong thể loại văn học vốn đang khan hiếm của thị trường sách Việt, tác giả đã không làm mình thất vọng. 6 tiếng với độ dày hơn 300 trang, mình đã cày hết trong vỏn vẹn một đêm. Càng đọc càng bị cuốn bởi mạch truyện li kì. Giọng văn của tác giả cũng khá thuần Việt. Đặc biệt là hai cú bẻ lái siêu đẳng ở phần cuối truyện đã làm mình đứng hình mất vài giây. Quả thật, lâu lâu mới lại cảm thấy phấn khích đến như vậy.
Nhiều người nói văn anh có nét giống Keigo. Nhưng theo mình thì không phải. Nó có một chút ma mị. Một chút sắc sảo. Một chút trầm tư. Và một chút day dứt. Từ đầu tới cuối, nhịp điệu truyện khá vừa phải, vừa đủ để độc giả hứng thú theo dõi tiếp nhưng cũng không quá nhanh khiến người ta bị ngộp thở. Các tình tiết được cài cắm khá khéo léo, không thừa mà cũng chẳng thiếu. Lời văn mượt, cô đọng, súc tích. Đặc biệt là ý nghĩa nhân văn đằng sau câu chuyện gợi lên thông điệp rất rõ ràng: Ác giả - ác báo, tội ác sẽ bị trừng phạt đích đáng, oán hận có thể được hóa giải bằng yêu thương. Nếu bảo điểm gì không ưng ý nhất ở tác phẩm, thì có lẽ là do hai cú bẻ lái siêu hạng của anh khiến cho một đứa ngu ngơ như mình cảm thấyhơi sốc, kiểu như bị lừa vào rọ. Đứng giữa đường mà còn đương ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau đó từng lớp, từng lớp bí ẩn được tỉ mỉ và cẩn thận gỡ bỏ giống như tên hung thủ đang trút bỏ chiếc mặt nạ cuối cùng của mình. Hồi hộp và gay cấn!
Lối dẫn truyện hấp dẫn, thủ pháp xây dựng nhân vật khá tinh tế. Đằng sau mỗi một câu chuyện của tên sát nhân lại khiến mình bị ám ảnh. Họ vừa xấu nhưng cũng vừa đáng thương. U ám, bế tắc và ngột ngạt. Nửa đầu câu chuyện, những nút thắt cứ được mở ra tầng tầng lớp lớp khiến mình thấy hơi hoang mang. Thực thực may là ở nửa cuối truyện, lần lượt những nút thắt ấy lại dần dần được tháo gỡ một cách khéo léo, khôn ngoan và đầy bất ngờ. Độc giả như mình được một phen thỏa mãn.
Xuyên suốt câu chuyện, giá trị nhân văn cũng được tác giả làm nổi bật rõ nét. Tội ác sẽ bị trừng phạt. Nhưng con người cũng hãy mở rộng lòng mình để hóa giải những ân oán bằng tình yêu thương. Bởi hận thù chưa bao giờ cho người ta có một cuộc sống tốt đẹp.
Câu truyện mang màu sắc bí ẩn ma mị gồm rất nhiều mắt xích đan xen với nhau, từ những chuyện đời ông bà các cụ làm chuyện xấu cho tới thời con cháu sau này phải gánh chịu tiếng xấu và hậu quả thay. Các mắt xích được nối với nhau rất chặt chẽ được mở ra từ từ cho đến hết câu truyện mang lại cảm giác lôi cuốn. Tác giả muốn gửi gắm nhiều bài học nhưng chíng yếu nhất chính là gieo nhân nào thì gặt qủa ấy. Người xấu thì sẽ không giờ được trời thương
Mặt Nạ Trắng bắt đầu với hai phần dẫn từ quá khứ rất nhiều năm về trước, vào thời kỳ chống Pháp, và cách đây mấy chục năm. Tác giả đã đẩy nhịp điệu câu chuyện và không khí lên rất cao ngay từ những trang đầu này. Chưa kịp chuẩn bị tâm lý, tôi đã phải chứng kiến những hành động vô nhân tính, dã man, hơn cả cầm thú. Tôi thấy những bi kịch được đẩy lên đến mức bi thảm nhất có thể, mức độ kinh dị máu me cũng không hề kém cạnh những tấn bi kịch ấy. Đến mức sau khi đọc xong hai phần dẫn này, tôi phải ngưng lại một tẹo để bình tĩnh hơn.
Không phải vì sợ hãi, mà vì tôi quá đau lòng với những tình huống xảy ra. Một gia đình hạnh phúc ấm êm phút chốc bị hủy hoại không còn gì, những phận người thân cô thế cô mặc sức cho bao kẻ chà đạp và hạ nhục. Dường như chiếc mặt nạ trắng trong truyền thuyết ấy đã gom góp quá nhiều những nỗi đau như thế này của bao kiếp người, để rồi thành một vật trả thù mang đầy sức mạnh tâm linh và đáng sợ đến thế?
Mạch truyện trở về thời hiện đại, với nhân vật chính là nghệ sĩ vĩ cầm xinh đẹp Họa Mi. Cô trở về Việt Nam với thôi thúc muốn tìm ra sự thật về lý do tại sao mà cả gia đình cô phải trốn sang Mỹ nhiều năm nay mà không dám trở về, tại sao họ phải sợ hãi sự truy sát của Mặt Nạ Trắng. Liệu có điều gì ở quá khứ mà gia đình cô còn che giấu? Đồng thời thì ngay lúc này, Mặt Nạ Trắng – Tên sát nhân ma mị, đáng sợ trong truyền thuyết dường như đã trở lại. Nạn nhân bị giết dã man bằng những nhát búa vào đầu, gây nên sự hoang mang sợ hãi cho người dân xung quanh, đặc biệt là những con người liên quan đến bị kịch trong quá khứ ấy. Phải chăng, hồn ma của Mặt Nạ Trắng đã trở lại để tiếp tục trả thù? Hay có kẻ mượn danh, giả thần giả quỷ nhằm đạt được những mục đích đê hèn của mình?
Quá trình điều tra vụ án của truyện không phụ thuộc vào một vị thám tử tài ba, cũng không nhờ những khám phá của nhân vật chính, mà tập trung trực tiếp vào những công việc của lực lượng cảnh sát. Tuy không ở trong ngành cảnh sát điều tra, cũng chỉ biết quá trình thông qua đọc truyện, sách báo hay xem phóng sự, nên tôi không dám nhận mình tỏ tường điều này. Tuy nhiên, cá nhân tôi cảm thấy tác giả đã khắc họa khá trọn vẹn và cụ thể quá trình làm việc của lực lượng cảnh sát hình sự tại địa phương, từ khi phát hiện ra thi thể, cho đến khám nghiệm tử thi, đưa ra những phán đoán sơ bộ, và từ đó xây dựng hướng điều tra phù hợp. Điều này giúp người đọc dễ dàng hình dung và thấy quen thuộc, không bị tô vẽ quá đà hay ảo diệu.
Song song với quá trình điều tra vụ án, tôi còn thấy tác giả dành khá nhiều thời lượng thể hiện cho sự trao đổi và giao tiếp giữa các nhân vật. Từ tâm sự của Quân và người vợ, Hoàng cùng người vợ cũ, Lan Anh, rồi cả Tuyết Anh… có rất nhiều tư tưởng và tâm sự hiển hiện rõ ràng ngay trên từng câu chữ, không hề ẩn giấu hay hàm ý. Tôi có cảm giác như, đó không chỉ là Hoàng, hay Quân… mà đó chính là hình ảnh tư tưởng và những tâm sự của chính tác giả.
Anh Kim Tam Long như đã đưa hết ruột gan mình vào những nhân vật hư cấu đó, để họ đại diện cho phần nào con người mình. Nhưng dường như hơi “quá tay” và thiếu một chút tiết chế, những trường đoạn này lại quá dài, và phần nào đó cứ lặp đi lặp lại, dù cho nó không thật sự liên quan đến vụ án. Điều này khiến tôi có đôi lúc hơi “mệt” khi đọc những đoạn trao đổi dài đến mấy trang liền ấy. Vụ án đang căng thẳng như thế, tôi muốn nhanh nhanh được trở về tình tiết chính hơn là cùng ngồi trên bàn nhậu hàn huyên với mấy anh chàng đó… Nếu những đoạn này có thể rút ngắn lại một chút, và cô đọng hơn, thì tôi nghĩ sẽ tốt hơn rất nhiều!
Ngược lại với những trường đoạn có phần dài dòng trên, tác giả đã rất khéo léo khi xây dựng những tình tiết kinh dị nhằm giữ chân độc giả. Tôi đánh giá rất cao mảng kinh dị của Mặt Nạ Trắng, nó rất cụ thể, chi tiết. Thậm chí ngoài nhìn, tôi dường như còn có thể cảm nhận được vị tanh của máu, sự lạnh lẽo đến từ những cơn gió rì rào ngoài cửa sổ, và cảm giác kinh sợ đến bất lực của những nhân vật đó! Tác giả viết những đoạn kinh dị này rất tự do và thoải mái với ngòi bút của mình. Anh viết rất tốt. Không phải chỉ đơn thuần là dọa dẫm thông thường, những hồn ma bóng quế đó còn kéo tôi lạc vào mê cung của không gian và cả thời gian. Tôi không còn biết đâu là thực, và đâu là ảo, và đâu là hiện tại hay quá khứ…
Tự nhận mình là một người đọc khá “khó tính” với thể loại kinh dị siêu linh, nhưng Mặt Nạ Trắng khiến tôi rất thỏa mãn về mảng này. Trong tương lai nếu tác giả viết một tác phẩm thuần kinh dị, tôi cũng sẽ không ngần ngại mà ủng hộ ngay.
Càng về cuối truyện, những câu trả lời dần hé mở rõ ràng, lúc này tác giả viết cũng chắc tay hơn, tập trung hoàn toàn vào vụ án. Và đáp án khiến tôi thật sự phải ngỡ ngàng vì quá bất ngờ. Thì ra những chi tiết làm tôi thấy mông lung và vô lý, lại là mắt xích quan trọng để dẫn đến đáp án. Còn những điều tôi thấy quá đơn giản, hiển nhiên thì lại là một cú lừa ngoạn mục đến từ chính tác giả. Khi tất cả mọi thứ đã rõ ràng, kết nối lại với những sự việc trong quá khứ, tôi nhận ra một sự liên kết chặt chẽ đến không ngờ, rất kín kẽ và dường như không có chút sơ hở nào.
Anh Kim Tam Long đã rất khéo léo để biến những chi tiết tưởng chừng thoáng qua và vô nghĩa ấy, trở thành một trong những yếu tố quan trọng để có thể phá được vụ án. Mặc dù đã đoán ra được hung thủ, nhưng cuối cùng tôi chỉ đúng một nửa, tôi không thể ngờ được tình tiết lại biến chuyển đến mức tôi chỉ có thể thốt lên ngạc nhiên. Rốt cuộc ai mới là con mồi, và kẻ nào mới là thợ săn? Sự kinh hãi của tôi với hung thủ dường như quá lớn, lấn át đi lòng thương cảm của tôi đối với hắn. Hai vụ án nối tiếp nhau đều bắt nguồn từ Mặt Nạ Trắng, cho ra những đáp án khiến tôi vô cùng hài lòng và thỏa mãn, mỗi một câu trả lời đều để lại cho tôi những cảm xúc khác biệt.
Chất trinh thám và kinh dị của cuốn sách này hòa quyện với nhau rất tốt, bổ trợ tuyệt vời để cho ra một câu chuyện đủ gay cấn, không thiếu kinh dị, nhưng cũng đầy chặt chẽ. Nếu đủ kiên nhẫn để bước qua những đoạn trao đổi quá dài không cần thiết, thì điều chờ bạn phía sau không uổng phí đâu! Nguồn: Bài viết của mình tại Maybe.vn
4,5⭐. Khách quan mà đánh giá thì chỉ 4⭐, nhưng đây dựa trên cách mình đánh giá riêng đối với truyện kinh dị Việt Nam. Có thể nói tới hiện tại, đây là cuốn kinh dị Việt Nam ổn áp nhất mình đọc được tới thời điểm hiện tại. Đây thực ra là lần đọc thứ 2, lần đầu mình đọc là ngay sau khi cuốn này xuất bản lần đầu không lâu.
*Cảnh báo nội dung: xâm hại tình dục, giết hại động vật, sát hại trẻ em, bạo hành trẻ em, sát hại phụ nữ mang thai, ấu dâm, tổn thương quá khứ(một số nội dung chỉ được đề cập thoáng qua chứ không miêu tả cụ thể).
*Điểm cộng: - Vốn là một độc giả có niềm đam mê với truyện ma, mình phải dành lời khen cho cách tác giả kết hợp hai yếu tố trinh thám và tâm linh. Yếu tố tâm linh trong truyện có thật (chứ không phải là sự tưởng tượng của các nhân vật do bất kì tác động nào) và được dùng để xây dựng nền tảng cho sự phát triển của cốt truyện về sau. Thay vì chỉ được đưa vào nhằm tạo bầu không khí, yếu tố này ở đây còn được sử dụng như một sự nhấn mạnh về luật nhân-quả. Không chỉ vậy, chưa nói đến vai trò, chỉ riêng cách tác giả thể hiện yếu tố này đã rất thành công: vừa ma mị vừa rùng rợn. - Sự liên kết giữa mối quan hệ của các nhân vật: ban đầu khi đọc chỉ thấy số lượng nhân vật quá nhiều, nhưng càng về sau khi tác giả dần tiết lộ ra quá khứ của mỗi nhân vật, người đọc sẽ dần móc nối được mối liên kết giữa họ theo một cách không ngờ. Cũng từ đây, các mảnh ghép plot line dần quy lại thành một bức tranh hoàn chỉnh. - Xuyên suốt câu chuyện, tác giả cũng đề cập đến các tệ nạn xã hội vẫn còn đang gây nhức nhối: tranh giành đất đai, ma túy, cờ bạc, bạo hành gia đình,.... vẽ lên hình ảnh của một xã hội hiện đại vẫn tồn tại vấn nạn chưa thể loại bỏ. - Bên cạnh những cái xấu xa, câu chuyện còn đem đến nhiều thông điệp mạnh mẽ và lời cảnh tỉnh sâu sắc. Mà ở đây, theo mình có ba chủ đề chính. + Gia đình(hay cụ thể hơn là hôn nhân): Yếu tố quan trọng để gìn giữ mái ấm gia đình, chính là sự lắng nghe, sẻ chia và cảm thông. Dù là vợ hay chồng, đều cần biết đặt mình vào vị trí của người kia để thấu hiểu lẫn nhau. Không ai là hoàn hảo, cuộc đời không bao giờ là một giấc mộng hoàn mĩ, vậy nên đừng đòi hỏi quá nhiều �� người kia vào những điều không tưởng, chạy theo những giá trị nhất thời để mất đi những gì quan trọng nhất. + Đạo đức con người: Dù ở thời nào, kể cả thời chiến tranh khi nạn đói hoành hành, hay ở hiện tại khi thời bình lập thì vẫn luôn tồn tại cái ác và những kẻ lòng dạ rắn rết nhẫn tâm chà đạp, đày đoạ những sinh mạng khác để đạt được mục đích thoả mãn dục vọng nhất thời của chính mình. Sẽ không ngoa khi dùng từ "kinh tởm" để miêu tả những con người này khi phải rùng mình, ớn lạnh chứng kiến sự lạnh lùng đến nhẫn tâm của chúng. Nhưng đáng buồn hơn, chính những bi kịch không lối thoát ấy lại đẩy những con người vô tội trở thành những con quỷ còn đáng sợ hơn những kẻ đã gây ra nỗi đau cho họ và tạo ra một vòng luẩn quẩn không hồi kết. Mình đã không khỏi xót xa cho hai nhân vật cụ thể trong câu chuyện, cho quá khứ - những gì họ trải qua và cho hiện tại - những gì họ đã làm, tất cả đều chỉ xuất phát từ "lòng người hiểm ác". + Luật nhân-quả: tác giả đã gài gắm thông điệp này xuyên suốt tác phẩm của mình. Những kẻ đã làm điều ác thì sẽ phải nhận lấy hậu quả thích đáng. Ác giả - ác báo là quy luật tất yếu sẽ xảy ra, dù sớm hay muộn. Nếu không bù đắp, chuộc tội và tự thức tỉnh ngay khi còn có thể thì nghiệp chướng sẽ không chỉ dừng lại ở những kẻ có tội mà còn kéo cả sang những thế hệ tiếp theo. - Ngoài ra, cái kết cũng là một nốt trầm làm bật lên thông điệp mà tác giả gửi gắm. Đây thực ra là một ý kiến mà mình đọc được trên goodreads, chứ ban đầu mình cũng không thích cái kết lắm. Mà đọc xong, mình nghĩ nó mang ý nghĩa biểu tượng và ẩn dụ rất lớn. Sự khép lại ấy như một lời khẳng định rằng cái ác có thể sẽ không dừng lại, vòng lặp tội ác có thể vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng quan trọng là chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin vào công lý và chống lại nó. - Cuối cùng, mình xin dành lời ca ngợi cho công sức tìm hiểu, nghiên cứu tương đối sâu sắc của tác giả về nhiều lĩnh vực: y học về mắt, võ thuật, phong tục xưa,... đã làm nền dẫn dắt cho câu chuyện được đến bước trọn vẹn.
*Điểm trừ: - Cách sử dụng lối kể đa góc nhìn chưa thực sự hiệu quả. (Theo mình)Có 3 góc nhìn kể chuyện chính cùng một vài góc nhìn phụ nhưng không phải tất cả đều cần thiết và quan trọng như nhau. - Tác giả có rất nhiều phần bàn luận về nhiều vấn đề như y khoa, đạo đức hay hôn nhân sâu sắc, nhưng lại dồn quá nhiều vào một lần khi viết; dẫn tới việc giá trị những quan điểm ấy không được mạch lạc, đáng nhớ với người đọc. Thậm chí, có vài phần có thể lược bỏ để câu chuyện bớt độ dày, trở nên cô đọng và đi vào trọng điểm là các vụ án hơn. - Lời thoại của nhân vật không sát với thực tế. Cách họ nói chuyện với nhau có phần hơi gượng gạo, quá khách sáo, quá lịch sự; không giống với cách những người thân thiết hay giao tiếp với nhau. - Yếu tố tình cảm hơi sến, không có sự phát triển rõ ràng, giống như mấy kiểu insta-love. Có tuyến tình cảm phụ của nhân vật Hoàng về cuối truyện cũng tạm chấp nhận được. - Cách tác giả hé mở sự thật về các vụ án và quá khứ của nhân vật hơi bị info-dumping với mình. Khi đọc mình phải dừng lại một lúc mỗi khi đến những đoạn ấy để móc nối các thông tin. - Tuy đa phần các tình tiết chính đã được giải đáp, song vẫn có một vài bí ẩn nhỏ bên lề vẫn chưa có lời giải đáp thoả đáng. Để đi sâu vào phần này, mình xin spoil một vài chi tiết: + Chiếc mặt nạ trắng làm cách nào để truyền từ tay người này sang tay người khác dù đã qua bao năm? (hay đây là tác động của lời nguyền - như mình nói, yếu tố tâm linh có thật) + Ông Ơn sau khi thoát khỏi đám lửa và bắt đầu đi trả thù thì cuộc đời sau đó và kết cục của ông ra sao? + Làm sao mà Dương và Vương lại bị đánh tráo với nhau?
=> Tổng kết lại, "Mặt nạ trắng" là một tác phẩm đáng đọc của dòng văn học kinh dị trinh thám Việt Nam. Dù ra đời khá sớm, và chỉ bắt đầu có tiếng tăm sau khi các tác giả kinh dị Việt Nam bắt đầu nổi lên gần đây, song theo mình, so với mặt bằng chung, đây vẫn là một cuốn truyện xếp vào hàng khá hơn hẳn so với nhiều tác phẩm cùng thể loại.
Trước năm 45, tại làng Kẻ Nha xuất hiện vụ thảm án. Vợ chồng người thợ rèn Ơn bị 3 tên lính sát hại. Trước khi chết vợ ông Ơn buông lời nguyền rủa dòng họ chúng. Sau đó một kẻ bí danh Mặt Nạ Trắng xuất hiện và giết chóc khiến dân làng sợ hãi phải lập miếu thờ. Nhiều năm sau lại xuất hiện những án mạng man rợ với tên hung thủ dùng búa nện vỡ đầu các nạn nhân. Mặt Nạ Trắng năm xưa đã tái xuất hay một kẻ nào đó lợi dụng truyền thuyết để gây án?
Đây là một truyện trinh thám điều tra nhưng pha kinh dị kì bí. Lúc đầu các tuyến nhân vật phức tạp, đan xen quá khứ và hiện tại, thỉnh thoảng có những đoạn mộng mị tái hiện những tội ác rùng rợn năm xưa làm làm hơi khó nắm bắt được mối liên kết giữa các sự kiện. Nhưng rồi theo mạch điều tra mọi việc dần được xâu chuỗi lại theo một ý tưởng rất thú vị "luật nhân quả". Cuối truyện những bí ẩn được kết nối và giải đáp khá thoả mãn. Thật shock khi biết được căn nguyên sâu xa và bi thảm của những vụ án trong truyện.
Truyện trinh thám kinh dị này còn được bonus thêm mấy mối tình đậm chất drama cùng những đoạn action đánh võ truy đuổi ác liệt. Có lời khen tác giả Kim Tam Long để viết cuốn trinh thám này đã bỏ công sức nghiên cứu khá nhiều. Theo như anh ấy chia sẻ vì đọc bài phỏng vấn mình về tình hình trinh thám nước ta nên quyết tâm góp một cuốn trinh thám ra trò. Tác giả đã đi tìm hiểu về phong tục xưa, rồi những kiến thức y khoa về mắt, thậm chí ra võ đường xem luyện võ thực tế. Và kết quả sau 4 tháng đã hoàn thành cuốn tiểu thuyêt này. Một tinh thần sáng tác thật nghiêm túc và đáng học tập. Hy vọng cuốn tiêp theo của tác giả sẽ còn hay hơn nữa.
Góp ý là cuốn này pha kinh dị nên máu me hơi nhiều. Vì thời gian đan xen quá khứ hiện tại nên các chương nên đánh dấu mốc thời gian, một số câu thoại có vẻ hơi thừa làm chậm mạch truyện. Hy vọng tác giả tiết chế hơn ở các cuốn sau, để tránh sự ngần ngại của các cty sách với vấn đề kiểm duyệt bạo lực.
Đây là truyện trinh thám thứ 2 của Kim Tam Long mà mình đọc sau khi hoàn thành Ẩn Ức Trắng và nhận xét chung là tương đối hài long.
Giọng văn và cách viết của tác giả vẫn vậy, gần gũi, dễ đọc, dễ hiểu. Người đọc có thể hình dung ra những thứ quen thuộc trong cuộc sống thường ngày từ đó dễ dàng tiếp cận với câu chuyện hơn.
Ở truyện này tác giả đã lồng ghép nhiều vụ án vào với nhau chứ không đơn thuần là về Mặt Nạ Trắng như ở lời giới thiệu. Những tình tiết, những nhân vật xuất hiện đan xen, nhịp độ nhanh tạo cảm giác như đang xem một bộ phim hình sự, khá cuốn hút. Mình chỉ mất khoảng 3-4 tiếng trong 2 ngày để hoàn thành vì khá là cuốn. Tác giả đề cao cái gọi là luật nhân quả, mọi hành động đều xuất phát từ nguyên nhân cụ thể. Thực sự thì trong truyện không có thủ phạm nào thực sự độc ác, những mảnh đời bất hạnh, những con người bị phản bội, những kẻ bị dục vọng cám dỗ. Cái kết của chuyện hoàn toàn mở, phần nào để lại một chút cảm xúc nuối tiếc.
Tuy nhiên truyện vẫn còn nhiều điểm làm chưa tới nên mình chỉ cho 4 sao. Cảm giác đọc xong vẫn chưa thực sự thoả mãn vì nhiều vấn đề giải quyết quá nhanh, quá đơn giản. Có lẽ anh Long nên giảm bớt một số nội dung và tập trung hơn vào 1-2 vụ nổi bật thì sẽ hợp lý hơn.
Sau cuốn này mình sẽ đọc tiếp Thảm Kịch Trắng để xem thế nào.
Nói chung quyển sách này khác dễ đọc, ngồi tập trung thì đọc liền tù tì nửa truyện cũng hết. Cốt truyện khá hay, bắt đầu bằng tội ác từ thời trước Cách mạng tháng Tám kéo dài đến tận mấy chục năm sau về hiện tại. Vụ án ở hiện tại thì phức tạp, đan cài nhiều luồng thông tin, có cả các vấn đề về tâm linh, ma quỷ. Các chi tiết ma quỷ cũng đóng một vai trò trong truyện nhưng ít ra không gây khó chịu, và may là không sa vào việc dùng ma quỷ để giải đoán. Làm như vậy chẳng khác nào tự cho thiên hạ thấy mình kém cỏi trong việc xây dựng cốt truyện như thế nào. Tác giả chọn cách kể chuyện lần lượt từng tuyến nhân vật, ban đầu không thấy sự liên quan, móc nối lẫn nhau nhưng dần dần tất cả đã được giải đáp khi đến cuối truyện. Nhìn chung công cuộc xâu chỉ móc nối tác giả đã làm khá ổn, chứng tỏ cũng đã có sự đầu tư xây dựng cốt truyện mạch lạc, lên kế hoạch cho mọi việc đan cài vào nhau thành một bức tranh tổng thể về cuối. Điểm này khá giống truyện Toward Zero của Agatha. Việc đầu tư công sức của tác giả cũng được thể hiện qua việc tác giả đã nghiên cứu tìm tòi khá nhiều kiến thức ở khá nhiều mảng để phục vụ cho việc xây dựng cốt truyện. Dĩ nhiên những tìm tòi đó chưa thật sự sâu nhưng cũng đáng ghi nhận. Khá thú vị là nó cũng thể hiện được phần nào những lĩnh vực nào mà tác giả có năng khiếu hoặc thông thạo, lĩnh vực nào kém hơn một chút. Tác giả cũng đã cố gắng xây dựng plot twist ở cuối truyện, và plot twist này cũng được viết khá là tốt. Người đọc trinh thám lâu năm có thể sẽ dễ dàng đoán được, nhưng người đọc bình thường có thể sẽ hứng thú với plot twist này. Riêng tôi thì cứ có cảm nhận (chẳng biết có phải do đọc spoil-không hẳn spoil hoàn toàn-từ trước mà không nhớ) về (các) hung thủ thật sự của vụ án. Bản thân vụ án thì không phức tạp, ngồi suy luận tí là ra ngay (bằng chứng là mô tả công cuộc điều tra không có nhiều, và thu thập bằng chứng cũng không đưa đến những chi tiết ngăn trở suy luận). Tác giả cũng hơi sa đà vào việc mô tả những đoạn riêng tư giữa các nhân vật liên quan mà chưa thực sự đầu tư vào cuộc điều tra. Ngoài công cuộc điều tra cũng còn có những màn truy đuổi, bắt giữ tội phạm, thi triển võ công các kiểu đọc khá thú vị, nhưng miêu tả chưa sâu và đôi khi hơi bị lặp diễn biến. Mặc dù các chi tiết thắc mắc đã được giải đáp khá ổn thỏa ở cuối truyện, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi vài hạt sạn. Một vấn đề nữa là ấn bản kiểu này "bán giấy" quá. :))) Có lẽ là do tác phẩm đầu tay nên tác giả thể hiện khá nhiều cái tôi lên trang giấy, mặc dù có thể đó là vô thức. Người đọc rất dễ nhận thấy điều này. Tôi hoàn toàn không công kích quan điểm cá nhân, nhưng tôi không đồng ý với một số quan điểm của tác giả, tỉ như vai trò và hạnh phúc của người phụ nữ là ở gia đình, chăm sóc chồng con,... Đọc những quan điểm này tôi mường tượng tác giả là một người đàn ông Việt Nam cổ điển, điển hình, và tôi rất mong là mình nhầm, vì chưa tiếp xúc nhiều v���i tác giả. Phải chăng có một sự việc nào đó trong quá khứ đã khiến tác giả có nhiều cái nhìn (mà tôi thấy) là thiên kiến về phụ nữ như vậy? Khiến cho cách xử lý nhân vật nữ của tác giả cũng khá là vùi dập? Kết truyện, nhìn chung khá là viên mãn, và cái kết cho cặp đôi cuối cùng khá hợp lý, mặc dù buồn. Điều làm tôi thấy khó chịu là ba cái trò xét tuyển công an quân đội. Tôi thực sự căm ghét cái trò xét đoán con người dựa trên nhân thân, lịch sử gia đình rồi chèn ép quyền tự do mưu cầu hạnh phúc của họ. Sẽ có người nói rằng do đặc thù của ngành, rồi thì an ninh bảo mật, an nguy quốc gia các kiểu, nhưng ngay từ việc lựa chọn người bảo vệ đã chẳng có tí công bằng nào rồi thì an nguy còn ý nghĩa gì? Con ông cháu cha mà ham hư vinh ngồi lên đầu lợi ích quốc gia thì tốt đẹp gì so với người không may sinh vào nhầm nhà nhưng vẫn muốn chủ động góp sức bảo vệ đất nước? Mồm thì cứ leo lẻo hòa hợp dân tộc, nhưng hành động thì vẫn kì thị những người có ông bà cha mẹ từng phục vụ "bên kia chiến tuyến", phủi tuột đi mọi thứ tốt đẹp cũng như nỗ lực c���a họ. Mà nực cười nhất là đã động vào chiến tranh, thì dù có là bên này hay bên kia chiến tuyến, thì cũng nhúng chàm, cũng không ít những việc đáng kinh tởm như nhau cả. Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi. Hoàn cảnh của một cá nhân không có ý nghĩa nhiều, chính những lựa chọn của họ mới cho thấy họ là ai. Việc cấm đoán người khác chỉ dựa vào lịch sử, tổ tiên, nhân thân họ chỉ thể hiện sự kém cỏi trong công tác quản lý, sự định kiến vốn dành cho những thứ đã chết từ đời nào rồi và không sớm thì muộn nó cũng đưa đến đủ thứ hậu quả tai hại mà thôi. Cuối cùng, tình tiết các vụ án trong truyện đều hết sức ghê tởm, do cái hành vi vô nhân tính của một người hay một nhóm người. Đối chiếu với những sự việc thực tế đang nổi sóng gần đây, có nhiều nét cũng tương tự, và quả thực là ta phải tự hỏi thực trạng xã hội đã đến mức nào. Liệu tác giả lấy cảm hứng từ thực tế bao năm nay hay chỉ đơn thuần là với tác phẩm đầu tay, tác giả chưa có kinh nghiệm tiết chế, điều chỉnh cho phù hợp? Mục đích của tác giả là xã hội, là vụ án hay cả 2?
REVIEW TRINH THÁM VIỆT - MẶT NẠ TRẮNG Tác giả: Kim Tam Long - Giá: 100k - Freeship kèm ký tặng của tác giả.
Hàng hiếm của trinh thám Việt. Bác nào mà phân vân mua hay ko mua đọc hay ko đọc thì chốt nhanh ra nhà sách bê về một cuốn đi các bác ạ
Đến giờ nói thật vẫn hơi ám ảnh về nội dung của mặt nạ trắng. Phải nói là lâu lắm rồi mới có cuốn sách khiến mình phấn khích đến như vậy. Đọc 1 lèo. Thậm chí định đóng sách lại định hôm khác đọc rồi thế mà ko yên tâm lại mở ra đọc cho hết. :'<
Đầu tiên là về cảm xúc đọc cuốn này như kiểu vừa trải nghiệm lại cảm giác đọc X, Bạch Dạ Hành, Alex, và truyện của bác Agatha vậy. Nghi ngờ, rùng mình, bàng hoàng và ghê tởm trước tội ác, hoang mang, cảm thương đến số phận các nhân vật, tiếc nuối cho một con người.
Truyện mở đầu về cái chết oan uổng của vợ chồng người thợ rèn. Cô vợ sau khi bị cưỡng bức và hành hạ (lúc đó lại còn đang mang thai) trước khi chết đã buông 1 lời nguyền khủng khiếp đến những kẻ đã hãm hại mình. Để rồi từ đó câu chuyện về truyền thuyết MẶT NẠ TRẮNG bắt đầu.
Truyện gồm rất nhiều nhân vật. Mỗi câu chuyện của từng nhân vật lại là một mảnh ghép cho một bức tranh tổng thể của cả câu truyện. Từng nhân vật được tác giả khắc họa sâu rõ nét về tâm lý, tình cảm, nỗi niềm riêng qua từng chương để rồi từ đó những sự thật đau thương sau mỗi cái chết dần được hé lộ.
Mở đầu cao trào máu me, đoạn giữa tạm bình yên khi truyện kể rõ hơn nhiều về tính cách từng nhân vật, phần kết lắng đọng để lại trong lòng chút thương cảm và tiếc nuối cho số phận nhân vật.
Phần giữa truyện có lẽ nhiều bạn đọc sẽ cảm thấy hơi lan man. Cơ mà cá nhân mình lại rất thích n giúp mình thêm nhiều vốn sống. Đặc biệt rất nhiều bài học về cuộc sống gia đình, về cuộc đời được tác giả khéo léo truyền tải ở đây. Từ đạo nghĩa vợ chồng, bổn phận con cái, lên án các tệ nạn ở xã hội, tâm linh,... Tất cả những mảnh ghép nhỏ này sẽ ghép lên một bức tranh sự thật bàng hoàng đến ngỡ ngàng đến mức thực sự ko thể tưởng tượng nổi ra. Sao lại có thể vô nhân tính như thế, sao lại có thể dại dột như thế,...
Án trong án, tình bể tình, những cảnh giết người man rợn và sặc máu me, nghệ thuật thấu hiểu tâm lý nhân vật, những câu chuyện tưởng như không liên quan những hóa ra lại liên kết một cách nào đó xuyên từ quá khứ đến hiện tại... Tất cả mọi thứ làm nên Mặt nạ trắng.
Nếu có điểm trừ mình nghĩ có 3 điểm chính
1: 1 điểm trừ nho nhỏ là ko có mốc thời gian. Quả này làm mình đọc đến nửa quyển mà vẫn hơi hoảng. Ô thế đoạn kia là năm bao nhiêu đoạn này là hiện tại hay quá khứ đấy. Cơ mà đọc đến hết tác phẩm thì mình nghĩ tác giả giấu những chi tiết này là có ẩn ý riêng. Có lẽ như thế mới làm cho mặt nạ trắng trọn vẹn được.
(Nhiều bạn bảo nên chuyển thế cuốn này thành phim. Mình nghĩ mặt nạ trắng mà lên phim thì sẽ mất đi nhiều cái hay của truyện. Thực tế chính những câu chữ mới làm cho câu đố của tác giả hoàn hảo hơn).
2 là tác giả đã hơi tham khi lồng nhiều yếu tố quá: đạo nghĩa vợ chồng, ngoại tình, ấu dâm, anh em tranh chấp, yêu đương trai gái, ma tuý, tâm linh, ...
3 là về nhân vật Dương. (Hiu chỗ này mình xin phép xóa SPOIL theo yêu cầu của tác giả ạ)
Hiu chốt lại là hay. Hàng hiếm và rất đáng đọc của trinh thám Việt. Một cuốn sách thậm chí em/mình nghĩ mình sẽ cày lại vài ba bận nữa cho thấm những đạo lý tác giả gửi gắm trong tác phẩm
À ngoài ra từng độ tuổi sẽ có những trải nghiệm và cảm nhận về truyện khác nhau. Nếu còn trẻ và ít trải đời (như em/minh) thì đây là một cuốn sách tăng vốn sống lên nhiều.
Nếu các bác đã dày dặn sương gió thì có khi lại tìm thấy nhân vật hoặc tính cách của bản thân trong từng câu chuyện.
Nói chung là hay rất đáng đọc và xứng đáng với số tiền bỏ ra ạ.
P/s: Ngoài ra em còn có một câu hỏi. Mối quan hệ giữa anh Vương và anh Nghĩa là như nào đấy bác tác giả ơii. Không phải tình anh em đúng không ạ. Huhu. Bác ko khắc họa rõ về tình cảm của anh Nghĩa dành cho anh Vương làm em hơi buồn. Hiu
"Mặt nạ trắng" xoay quanh tên sát nhân cầm búa, có đeo mặt nạ và những truyền thuyết, câu chuyện xưa cũ...
CẢM NHẬN CÁ NHÂN:
🎭 Mạch truyện vừa phải, cách triển khai chặt chẽ, lôi cuốn, "Mặt nạ trắng" là một bức tranh khách quan, trung thực về nhân - quả, nghiệp - duyên.
🎭 "Mặt nạ trắng" đề cập đến ranh giới mỏng manh giữa hai bờ: Thiện - Ác, cái giá phải trả cho sự ngu dốt, phản bội và là minh chứng hùng hồn cho lập luận: Những trải nghiệm tuổi thơ đóng vai trò then chốt trong việc hình thành nhân cách (có ít hay nhiều tiêu cực) của mỗi con người.
🎭 Hệ thống nhân vật: Các nhân vật đều có cá tính, nỗi niềm, đất diễn riêng, không ai lấn át ai mà cũng không ai bị "buff" quá đà khiến người đọc cảm thấy khó chịu. (Qua các vụ án, tác giả cũng thể hiện được lượng kiến thức phong phú về mặt pháp luật, y khoa cũng như các quy định, quy trình điều tra vụ án: phát hiện thi thể, lập hồ sơ vụ án như thế nào, khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi, thực nghiệm điều tra nhằm làm rõ tình tiết ra sao?...v...v...)
🎭 Điểm mình thích nhất ở "Mặt nạ trắng" chính là lối kể chuyện đan xen qua lại giữa các nhân vật cùng yếu tố ma mị, liêu trai. Điều này tạo cảm giác tò mò, hồi hộp và rất dễ làm người đọc bất ngờ. (Thú thật, lúc bức màn bí mật bị vén lên mình sốc khủng khiếp luôn á mọi người. Và, cũng như những gì mình từng chia sẻ khi đọc "Kẻ lãng quên", dù hiểu, luôn hiểu giết người tất phải trả giá, sự bất hạnh của kẻ phạm tội chắc chắn không thể nào trở thành lí do để tước đoạt sinh mệnh của nạn nhân cơ mà mình cứ mãi bồi hồi, day dứt, mãi thương, mãi giận... mãi hỏi lòng "chẳng phải họ cũng chính là nạn nhân đấy sao?" Hix hix.)
🎭 Chất giấy ổn, in ấn tốt, bìa ấn tượng cùng bookmark tặng kèm chính là điểm cộng của tác phẩm - là điểm mà mình tin, cùng nội dung, "Mặt nạ trắng" sẽ là một trong những tác phẩm đầu tiên được độc giả khuyên đọc khi nhắc đến trinh thám Việt . ^^ Đánh giá : 8/10
Mặt nạ trắng là tập truyện thứ 2 của Kim Tam Long mà mình đọc, nhưng thực ra lại là cuốn đầu tiên trong series "trinh thám Trắng" của ông nhà văn thích mặc đồ đen này (thế nên các bạn nữ đừng nghe mấy ông nhà văn nhé, toàn bôc phét hết đấy!....nếu muốn tin, hãy đặt lòng tin vào một chàng trai chuyên review dạo đẹp trai nào đó, người viết review này chẳng hạn )....thôi, quang cáo thế đủ rồi, vào việc nào!
T chọn đọc Mặt nạ trắng trước cả mấy cuốn của Keigo và Ayatsuji mới mua, phần vì muốn tiếp nối cảm xúc của Ẩn ức trắng, phần vì cái dòng ở bìa gợi tò mò: "tiểu thuyết trinh thám, tâm lý xã hội có yếu tố tâm linh" - rất thập cẩm!.... và phần lý do quan trọng nhất là do đã trót khoe với tác giả là mình đã mua sách rồi, nên phải đọc sớm kẻo ảnh giận .... Sau khi đọc xong, t thấy mình thật sáng suốt vì đã ko bỏ qua cuốn này, vì đây là câu chuyện đáng đọc!....t đánh giá đây là 1 tác phẩm mang nặng yếu tố tâm lý xã hội hiện thực, tác giả chỉ mượn yếu tố trinh thám để truyền tải thông điệp của mình, về 1 xã hội đầy man rợ và khổ đau!....
Truyện mở đầu với bối cảnh của năm trước cách mạng tháng 8, thời điểm đất nước trải qua nạn đói lịch sử....rồi cũng rất nhanh, lại kéo độc giả đến những năm đầu của thế kỷ 21, và đến thời điểm gần với thực tại....xuyên suốt 1 khoảng thời gian của cả 1 đời người đó, có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng tội ác của con người dành cho đồng loại của mình (và cho cả các loài khác) cũng như những khổ đau mà con người ta phải chịu đựng, thì thời đại nào cũng mang những hình hài như thế!.... những tội ác, những cảnh bạo lực, máu me trong truyện quả thực là khủng khiếp, và những suy nghĩ, toan tính thật đáng ghê tởm....đã lâu lắm rồi t mới lại đọc 1 truyện khiến mình gai người, rùng mình kinh hãi nhiều đến như vậy....những hành động thú tính của 3 tên lính đội với Nhã sau này đc 3 tên lưu manh vặt lặp lại với Họa Mi có lẽ chính là minh chứng rõ nét nhất cho thông điệp: thời đại nào cũng vậy, dù lầm than khổ đau của đói nghèo và chiến tranh hay trong cảnh hòa bình, văn minh, thì vẫn luôn có những kẻ khốn nạn đến ghê người, vẫn có những cảnh người chà đạp người đến tận cùng bi kịch!....hay ở một trường hợp khác, trong đời sống gia đình, có những gia đình tưởng chừng hoàn cảnh khác biệt nhau hoàn toàn, nhưng đều dẫn đến kết thúc đáng buồn như nhau, đó là gia đình của tay đồ tể Quý và gia đình bác sỹ Hoàng....Quý là kẻ ít học, làm nghề mổ trâu bò, nghiện rượu và ưa thói bạo hành, lại đc bà mẹ cay nghiệt và cái bi cảnh 3 đời vợ ko một mụn con....dễ hiểu khi cuộc sống của người làm vợ và con ghẻ của hắn phải chịu đựng là khổ cực, đày đọa đến thế nào....nhưng còn Hoàng thì sao? Anh là bác sỹ nhãn khoa nổi tiếng về tài năng và y đức - có thể nói là có 1 sự nghiệp rực rỡ, và anh có 1 gia đình hoàn hảo với vợ đẹp con ngoan....người ta vẫn nói đằng sau 1 người đàn ông thành đạt luôn có bóng hình của 1 người phụ nữ....nhưng nếu người phụ nữ của anh ta ko chịu an phận làm cái bóng của chồng, thì lúc đó ắt sẽ xảy ra vấn đề!....bi kịch của Hoàng có lẽ còn nặng nề hơn bi kịch của tay Quý đồ tể kia....mọi người có thể cho rằng tất cả là lỗi của người vợ Hoàng, nhưng t cho rằng đó còn là lỗi của chính anh, khi anh đã chỉ lo cho sự nghiệp của mình, và mong muốn vợ là 1 người nội trợ đơn thuần....xã hội đã có quá nhiều bi kịch tương tự rồi, chẳng phải hay sao?....qua những câu chuyện về đổ vỡ gia đình, t nghĩ Kim Tam Long muốn đưa ra thông điệp: tình cảm vợ chồng, hạnh phúc gia đình để gây dựng đã khó, để giữ gìn được còn khó hơn nhiều!!! "Mỗi gia đình hạnh phúc đều hạnh phúc theo cách giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo những cách khác nhau".... ngoài ra, cái chất phê phán hiện thực xã hội trong tác phẩm của Kim Tam Long luôn được thể hiện rõ nét và khiến truyện của anh thực sự hợp để chúng ta - những độc giả Việt Nam đọc, thưởng thức và chiêm nghiệm....có thể dễ dàng kể ra những tệ nạn xã hội, những vấn đề nóng hổi trong truyện như: mâu thuẫn anh em trong tranh giành đất đai, dẫn đến anh giết em, con bỏ bố....hay nạn bạo hành gia đình, vấn đề xâm hại trẻ em, tệ nạn cờ bạc, ma túy.... nhưng có lẽ vấn đề làm t cảm thấy thú vị nhất mà tác giả đã đưa ra, lại là vấn đề liên quan đến chiến tranh và những hệ lụy còn mãi dai dẳng sau những cuộc chiến....tình yêu chẳng bao giờ nên bị ảnh hưởng bởi di chứng của chiến tranh, nhưng cho đến khi cuộc chiến đã qua được hơn nửa thế kỷ, những con người sinh ra sau khi hòa bình lập lại, tại sao vẫn là nạn nhân của nó?....cũng như câu chuyện thù địch Bắc kỳ, Nam kỳ, đến bao giờ mới chấm dứt đc đây?....rõ ràng, vết sẹo chiến tranh vẫn in hằn lên dáng hình dân tộc, và những thành kiến của cuộc chiến sẽ còn in sâu trong nếp nghĩ của con người, mãi vẫn chưa thể xóa nhòa....viết đến đây, t chợt nhớ đến 1 câu hát trong ca khúc Xa của Hải Bột - một lời tự sự đắng chát của người cựu binh mù: "trời hòa bình có xanh như ngày xưa ngắm nhìn!?"....
Tác giả có nói truyện mang yếu tố tâm linh, và cụ thể yếu tố tâm linh bí ẩn ở đây chính là truyền kỳ về Mặt nạ trắng, với quyền năng trao sức mạnh cho người đeo!....t đồ rằng đây cũng là 1 dụng ý của tác giả, khi sử dụng chi tiết chiếc mặt nạ da người cùng những yếu tố huyễn hoặc giả thần giả quỷ để nhấn mạnh thêm cái tâm lý tội ác của loài người....chẳng có ma quỷ nào cả, bởi ma quỷ chỉ là khái niệm con người tưởng tượng ra, tạo dựng lên để đổ vấy tội lỗi cho nó mỗi khi con người gây ra tội ác....con người khi đeo lên chiếc mặt nạ, sẽ tự biến đổi thành kẻ khác, và bởi chẳng ai nhận ra bộ mặt ẩn sau chiếc mặt nạ, nên hắn có thể gây ra tội ác mà chẳng ai biết, rồi sau đó, mọi sự oán thán, ghê tởm, mọi lời nguyền rủa bỉ bôi sẽ đổ lên chiếc mặt nạ vô tri!....là chiếc mặt nạ kia đáng sợ hay chính bộ mặt ẩn sau chiếc mặt nạ mới thực đáng sợ đây?....và trong câu chuyện, chả phải có rất nhiều kẻ ko hề đeo mặt nạ mà vẫn gây ra những tội ác kinh hoàng đó hay sao?....
Thêm một yếu tố khiến t yêu thích những câu chuyện xuyên suốt tác phẩm, đó là cách tác giả vận dụng thuyết nhân - quả vào những câu chuyện của mình....đó như là sự cảnh tỉnh của nhà văn đối với những người đã và đang rắp tâm làm điều ác, vì ác giả - ác báo, quả báo có thể đến sớm, cũng có thể âm ỉ qua cả mấy đời người, ứng lên con cháu của kẻ làm điều ác!....dù như vậy có vẻ là một kết cục ko công bằng, nhưng đó là lời cảnh báo đanh thép khiến cái ác chùn chân chăng!?....
Điều cuối cùng khiến t thích tác phẩm này, là những đoạn ẩn dụ đầy tinh tế được tác giả đưa vào truyện của mình, vốn là thứ ít gặp trong những tiểu thuyết trinh thám đọc để giải trí....đó là đoạn đối thoại của Hoàng với Ngân, khi Ngân bày tỏ ý định trồng lại vườn hoa thạch thảo, Hoàng đã nói với vợ cũ đợi đến lúc thích hợp, vì mùa đông cỏ dại mọc nhiều, hạt giống sẽ ko thể nảy mầm, cần phải nhổ hết cỏ trước đã....Ngân đã gieo niềm an ủi và tự hứa sẽ dọn hết cỏ dại ....nếu bạn chưa đọc thì có lẽ sẽ ko hiểu đoạn này thì có gì mà khen!?....ban đầu khi đọc, t cũng nghĩ chỉ là vô tình thôi, nhưng khi chi tiết này đc lặp lại vào cuối truyện, t nhận ra đó thực sự là một sự gửi gắm đắt giá của nhà văn!....hay như chi tiết Dương thả con bê con khỏi chuồng để rồi cả 2 mẹ con nhận đòn thù của gã cha dượng vũ phu....con bê đc giải thoát (chắc cũng bị kẻ khác giết thịt thôi) nhưng còn Dương thì ko may mắn như vậy, nó mãi bị cầm tù trong những ám ảnh bất tận cho suốt phần đời đầy bi kịch sau này....
Cái kết [t xin phép spoil một chút ở cái kết] - Kim Tam Long chọn một cái kết mở, với việc Mặt nạ trắng tái xuất và tiếp tục gây lên tội ác....đây như 1 hình ảnh tượng trưng về cái ác - cái ác vẫn sẽ luôn tiếp diễn, và những người như Quân và Nguyên sẽ luôn phải làm việc hết công suất để chống lại nó....thời gian cho phép họ nghĩ cho bản thân, cho chuyện tình cảm cá nhân, chỉ là đôi phút tranh thủ trên đường thực thi công lý mà thôi!....
T viết dài một lô một lốc như vậy, có lẽ sẽ khiến nhiều bạn cho rằng t thiên vị nhà văn quen biết, bởi nếu hoàn mỹ như vậy thì hẳn phải là tác phẩm kinh điển rồi ....thực ra t thấy tác phẩm hay thật, nhưng ko phải là ko có những điểm t ko thích....ví dụ như lỗi chính tả! Hic, xin các bạn biên tập viên chú ý thêm về việc kiểm tra lỗi đánh máy, chứ hơi nhiều lỗi luôn ☹....hay việc tác giả đưa nhiều tình tiết tình cảm sến súa vào truyện....cái này chắc do bản thân ông nhà văn là fan của nhạc bolero nên có phần sến sẩm ....và vấn đề muôn thủa của văn học Việt: lời thoại như xem phim truyền hình!....(tất cả những vấn đề nêu trên có lẽ là vấn đề chung của nền văn học hiện đại nước nhà rồi, và nếu các bạn có thể gạt bỏ nó ra thì đây đúng là 1 tác phẩm bạn nên đọc!)....À còn 1 điều nữa khiến t thấy lấn cấn trong lòng, đó là bí ẩn thân phận thật của ông nội Nguyên? Rốt cuộc thì chuyện gì đã thực sự xảy ra vào cái đêm kinh hoàng năm 1944 đó?....điều này chắc chắn t sẽ inbox hỏi bằng đc tác giả....bạn nào (nhất là các bạn nữ) đọc xong mà thấy lấn cấn như t thì xin cứ mạnh dạn hỏi anh Kim Tam Long nhé (sau này nhỡ may ông nhà văn nên duyên với bạn độc giả nào thì ông biết phải tri ân ai rồi đấy )....
P/s: t đã đọc truyện này với thời gian rất ngắn: chỉ 1 ngày (so với 1 tháng để đọc xong Súng, vi trùng và thép ), đó là bởi chính tác giả gây áp lực cho t với lời nhắn: mong là chú có thể nhận ra những ẩn ý ít người nhận ra!....xin lỗi nhà văn, e chịu! E chỉ dám múa may mấy lời vuốt đuôi thế này thôi, xin lỗi vì đã phụ lòng kỳ vọng của bác!....nhưng bác cứ yên tâm sáng tác đi, truyện mới của bác, chắc chắn e sẽ lại mua
Lời đầu tiên cho mình xin nhận xét quyển này bằng một từ: XẠO! Đúng vậy, hãy đảm bảo bạn đã đội mũ bảo hiểm trước khi đọc quyển này vì đến cả Hải (mình đây) còn quay xe theo không kịp. Mở đầu bằng một cảnh tình cảm sến rện của đôi vợ chồng trẻ và rồi… chưa kịp chống mắt lên coi, án mạng ập đến. (Chắc là ông tác giả đang FA khi sáng tác khúc này!). Để rồi kéo theo sau đó là chuỗi liên hoàn án mạng, gắn liền với truyền thuyết về hồn ma Mặt Nạ Trắng. Cái xạo mình đề cập đến ở đây là tác giả liên tục “bẻ lái”… khét lèn lẹt. Là người hâm mộ Cornell Woolrich, khi đọc mình nhận ra tác giả Kim Tam Long cũng là fan cứng của Cornell. Và khi đọc thấy các vụ án liên tục nối đuôi nhau xảy đến, mình nghĩ ngay đến “Ám Ảnh Đen”. Khi đọc đến vụ án thứ 2, mình thầm khen ông Long cho nạn nhân ra đi khiến đọc giả hã hê hết sức, khi mà nạn nhân hết sức “mức dại”. Khác với “Ám Ảnh Đen” chỉ toàn nạn nhân đáng thương, bị “tèo” trong bất lực khiến đọc giả bức xúc, chỉ muốn có mặt để giải nguy ngay lập tức. Dĩ nhiên đó là cú lừa của ông Long giống như mình nói lúc đầu. Tới đây, bạn nghĩ rằng mình đã trang bị đủ lớp phòng thủ khi đọc “Mặt nạ trắng”? Vậy thì đọc thử xem! Bạn vẫn sẽ bị dính bẫy cho xem. Hôm mới đọc 7 chương, mình đã đọc một bài review khái quát về tác phẩm nhưng nói chung vẫn mắc bẫy như thường, nhiều lần luôn.
Mảng tâm linh trong quyển này cũng khiến mình cũng quay xe liên tục. Là fan cứng của kinh dị, mình cảm thấy một tác phẩm kinh dị nổi tiếng khác tên ba chữ và kết thúc bằng từ “trắng” khá là nhạt. Khi đọc “Mặt Nạ Trắng” mình còn thích hơn dù là thiên về trinh thám (trong khi tác phẩm nhạt kia chuyên về ma). Cái điểm ưng của mình đối với truyện này là cách diễn đạt những cảnh kinh dị gây ám ảnh (xa’c chê’t xuất hiện, tương tác với con người, giống như phim ma Mỹ) chứ không phải là hồn ma giảng đạo lý bằng mấy câu xưa cũ, những câu đòi trả mạng kinh điển. Mình ghét nhất là yếu tố tâm linh kinh dị mà làm không tới như phim ma Việt (kết thúc là mơ hay tâm thần). Có khúc Long tác giả làm mình chê khi mắc lỗi ở điểm này. Sau đó mình quay xe, bởi tác giả drift cháy lốp, trong giả có thật, trong thật có xạo. Xạo, xạo, ba xạo! Mình thích Cornell khi trinh thám pha lẫn yếu tố siêu nhiên. Và Kim Tam Long đã Việt hoá một cách khá tốt khi áp dụng tâm linh vào quyển sách này. Điều xạo kế tiếp là tác giả không chỉ đơn thuần học theo mình Cornell qua “Ám Ảnh Đen”, mà còn học theo những bậc tiền bối khác giống “Phía sau Nghi Can X” cùng với “Người kéo”, và… gia công khá mát tay. Về thông điệp, tác phẩm muốn nhắn nhủ: “Người gian dối sẽ gặp kẻ dối gian”, gửi gắm đến những người đã có tất cả nhưng không biết gìn giữ. Mình thật sự xúc động vì đã làm một ông bố. Sau sự kiện mẹ ghẻ, bố ghẻ cùng người tình bạo hành con riêng, mình cảm thấy tác giả xây dựng tình huống để truyền tải thông điệp rất đắt giá. (Nhân đây tui cũng muốn gửi lời đến cặp đôi gian phu dâm phụ cả trong tác phẩm và ngoài đời một câu: VÌ BẠN XỨNG ĐÁNG!).
Tổng hợp lại, điểm khen gồm: Cách phân chia bố cục từng chương nhỏ, nhịp điệu nhanh tạo cảm giác kịch tích, khiến người đọc cuốn theo mạch truyện. Giúp tác phẩm không bị lê thê, dễ phân tâm; Văn chương chắc tay; vụ án liên hoàn như cú đấm của Quân, plot twist liên hoàn như Nguyên tung cước; xây dựng tình huống mượt mà như cách Hoàng set up. Song, bên cạnh đó là điểm chê: Hệ thống nhân vật đồ sộ, khó khăn trong việc nhớ tên và định hình nhân vật (phải gần kết mới nhớ cặp vợ chồng Thanh, Khuê từng xuất hiện, nhớ ra Tuấn cảnh sát); Đặt trùng tên 2 nhân vật nữ Lan Anh và Tuyết Anh, gây nhầm lẫn. Theo mình nên đặt Tuyết và Lan để rạch ròi vì hệ thống nhân vật vốn đã phong phú; Truyện đậm tính điện ảnh, xa vời với thực tế như phim truyền hình (phô trương sự giàu có thái quá, bác sĩ bận rộn sau ca phẫu thuật, đi nấu ăn còn mặc nguyên áo blouse trắng không kịp thay lại tự tay nấu bò bít Tết với uống rượu vang, bày bàn ăn một cách rất Tây lôi thô thay vì bò xào rau muống hay một món nhanh gọn lẹ thuần Việt, nếu đặt bàn ăn sẵn ở nhà hàng hay đặt Grabfood dễ chấp nhận hơn); lời thoại nhân vật bị gượng ép (Nghĩa).
Tóm lại là mình rất thích. Tác phẩm vượt xa những gì mình mong đợi ở một tác phẩm trinh thám Việt.
Thật khó để chọn thích quyển nào nhất trong bộ Trắng, nhưng Mặt Nạ Trắng đọng lại trong t nhiều cảm xúc nhất sau khi đọc. Ẩn ức trắng, Thảm kịch trắng thiên về trinh thám nhiều hơn. Tựu chung thì mỗi quyển đều có cái hay riêng nên khó so sánh được.
Tác phẩm hại não và để lại nhiều suy ngẫm. Các câu chuyện tưởng chừng không liên quan cuối cùng lại hòa thành một sợi dây xuyên suốt chặt chẽ.
Cảm nhận riêng của tôi khi đọc xong quyển sách này, chỉ vỏn vẹn hai chữ “nghẹn ngào”. Tôi thấy đây là một cuốn sách đáng để đọc, nếu là người hâm mộ của kinh dị và trinh thám. Tình cảm gia đình, tình cảm nam nữ, những tình tiết kinh dị xen lẫn trinh thám, tình giữa người với người. Câu chuyện xoay quanh Họa Mi, một cô gái từ nước ngoài về, vì tò mò cô bị cuốn vào vòng xoáy của tên sát nhân năm xưa, từ đó câu chuyện bắt đầu. Một cuốn sách mang cho tôi nhiều khung bật cảm xúc. Tôi suýt rơi nước mắt vì chương bốn mươi lăm, kể về cái chết đau đớn của bé Huy, bị ép uống thuốc diệt cỏ...
Rút kinh nghiệm, từ những lần mua sách kinh dị, nên tôi không đặt kì vọng quá cao vào sách thể loại kinh dị. Truyện kinh dị mà tôi đã đọc qua, nó mang đến cho tôi cảm giác ám ảnh từ từ, đại khái là về ma, hay một loại virus chết chóc nào đó, hoặc họ chỉ miêu tả sơ qua cái chết của nạn nhân, chứ không miêu tả sâu. Nhưng với “Mặt nạ trắng” nó có về cảnh chết chóc, ma ám, nhưng thật sự vẫn chạm đến cái giới hạn về sự sợ hãi của tôi. Nếu bạn muốn tìm một cuốn sách kinh dị nhẹ nhàng, thì tôi nghĩ bạn chọn những cuốn sách như “Ring – Vòng tròn ác nghiệt”…
Tác phẩm này đã không làm tôi thất vọng, mà còn kì vọng nhiều hơn, vì đây là tác giả Việt Nam viết.
"Việc lấy khuyết điểm của người này so sánh với ưu điểm của người khác luôn là nguyên nhân của mọi cuộc ngoại tình"
- Thể loại: Kinh dị - Chấm điểm: 5/10
Thực ra đọc vì ủng hộ tác giả Việt là chủ yếu. Còn để đánh giá thì mình chả biết nói sao. Vì đã quyết đọc để ủng hộ nên dù cảm thấy không hợp vẫn phải cố tìm điểm hay để khen. Nhưng tìm hoài vẫn không hợp há há. Cũng có người khen là những ý tứ tâm lý trong truyện hay, nhưng cứ thử ngày xưa nghe bác sĩ tâm lý Đinh Đoàn hay đọc mấy bài ở báo Hạnh phúc gia đình thì quá bình thường. Chưa kể ban đầu cứ ngỡ là trinh thám, hoá ra lại là Kinh dị. Mà cái kinh dị cũng chỉ tầm loanh quanh như mấy truyện ma ở làng hay kể. Rồi đến xây dựng nhân vật, tại sao lúc nào cũng phải trai xinh gái đẹp hoặc xấu đau xấu đớn! Vậy hoá ra những người nhan sắc tầm trung trung chỉ sống 1 cs đơn gian bình thường vai diễn quần chúng? Uh thì là truyện thì cũng hư cấu, Tây Tàu Ta gì cũng thế, cơ mà kiểu méo gì mô tả mấy a cảnh sát bác sĩ nó hơi hiếm có khó tìm với Văn hoá phong tục Việt. Dù khó so sánh nhưng mình vẫn thích cách cụ Phạm Cao Củng xây dựng nhân vật hơn. Đến tình tiết truyện, xin lỗi nhưng chắc cắt nhẹ 1/2 truyện mấy cái tình cảm nam nữ cũng được mà! Nhất là nhân vật Hoạ Mi, cứ kiểu bánh bèo ná ná Na Lan Thôi cuối năm chê ít thui. Đọc vì văn học Việt Nam! Mà chê thế chứ thể loại naod cũng có người hợp mà :))
Tác phẩm này là tác phẩm thứ 2 thuộc dòng trinh thám Việt mà mình có duyên được tiếp cận, và tác giả đã không làm mình thất vọng. Mạch truyện hơi có chút chậm, đọc hết nửa quyển mình vẫn chưa thể đoán được thực sự mọi chuyện là như thế nào. Và thực sự, cái kết mà tác giả đưa ra cục kỳ bất ngờ, anh để cho bạn đọc tưởng mình đã biết tất cả nhưng thực ra là chẳng biết gì hết. Thực sự rất cuốn hút, hấp dẫn và lôi cuốn. Với mình, điểm nhấn của tác phẩm chính là câu chuyện của hung thủ, nguồn cơn của tất cả các vụ án. Tác giả còn khéo léo đưa vào những câu chuyện phản ánh số phận tàn khốc của con người trong xã hội Việt Nam thời đó, những hình ảnh tàn bạo máu me tại một lò mổ xưa. Để rồi từ nhưng chi tiết tàn khốc này, Kim Tam Long truyền một thông điệp nhân văn đến bạn đọc. Tổng thể lại, đây là một tác phẩm rất thực tế, hay và mới lạ trong làng trinh thám Việt.
Truyện này đã thoát hẳn ra khỏi lối mòn gây nhàm chán thường gặp ở những tác phẩm trinh thám huyền bí ở vn. Cách viết ma mị đột phá gợi sự tò mò kích thích trí tưởng tượng, những điều tưởng thế mà hoá ra không phải thế. Nhiều lúc tôi đọc mà rợn tóc gáy vì sợ hãi và ám ảnh vì sự độc ác của con người.
Nếu bớt bi kịch thì tốt hơn, nhưng có lẽ đó chính là điểm nhấn chính của cuốn sách. Nội dung buồn nhưng sâu sắc, ý nghĩa.
3 tuyến truyền lồng ghép vào nhau, gây nên sự tò mò, hấp dẫn. Truyện vừa có yếu tố lãng mạn, trinh thám, kinh dị, hành động. Mình thắc mắc đoạn Hoàng sao biết được công an đang truy quét bar của Vương, để rồi đón sẵn và cứu hắn đi? mở khoá còng tay thế nào? Đôi mắt ghép cho Lan Anh có phải của Vương?
This entire review has been hidden because of spoilers.
Mặt nạ trắng là tập truyện thứ 2 của Kim Tam Long mà mình đọc, nhưng thực ra lại là cuốn đầu tiên trong series "trinh thám Trắng" của ông nhà văn thích mặc đồ đen này (thế nên các bạn nữ đừng nghe mấy ông nhà văn nhé, toàn bôc phét hết đấy!....nếu muốn tin, hãy đặt lòng tin vào một chàng trai chuyên review dạo đẹp trai nào đó, người viết review này chẳng hạn 😊)....thôi, quang cáo thế đủ rồi, vào việc nào!
T chọn đọc Mặt nạ trắng trước cả mấy cuốn của Keigo và Ayatsuji mới mua, phần vì muốn tiếp nối cảm xúc của Ẩn ức trắng, phần vì cái dòng ở bìa gợi tò mò: "tiểu thuyết trinh thám, tâm lý xã hội có yếu tố tâm linh" - rất thập cẩm!.... và phần lý do quan trọng nhất là do đã trót khoe với tác giả là mình đã mua sách rồi, nên phải đọc sớm kẻo ảnh giận 😅.... Sau khi đọc xong, t thấy mình thật sáng suốt vì đã ko bỏ qua cuốn này, vì đây là câu chuyện đáng đọc!....t đánh giá đây là 1 tác phẩm mang nặng yếu tố tâm lý xã hội hiện thực, tác giả chỉ mượn yếu tố trinh thám để truyền tải thông điệp của mình, về 1 xã hội đầy man rợ và khổ đau!....
Truyện mở đầu với bối cảnh của năm trước cách mạng tháng 8, thời điểm đất nước trải qua nạn đói lịch sử....rồi cũng rất nhanh, lại kéo độc giả đến những năm đầu của thế kỷ 21, và đến thời điểm gần với thực tại....xuyên suốt 1 khoảng thời gian của cả 1 đời người đó, có rất nhiều thứ đã thay đổi, nhưng tội ác của con người dành cho đồng loại của mình (và cho cả các loài khác) cũng như những khổ đau mà con người ta phải chịu đựng, thì thời đại nào cũng mang những hình hài như thế!.... những tội ác, những cảnh bạo lực, máu me trong truyện quả thực là khủng khiếp, và những suy nghĩ, toan tính thật đáng ghê tởm....đã lâu lắm rồi t mới lại đọc 1 truyện khiến mình gai người, rùng mình kinh hãi nhiều đến như vậy....những hành động thú tính của 3 tên lính đội với Nhã sau này đc 3 tên lưu manh vặt lặp lại với Họa Mi có lẽ chính là minh chứng rõ nét nhất cho thông điệp: thời đại nào cũng vậy, dù lầm than khổ đau của đói nghèo và chiến tranh hay trong cảnh hòa bình, văn minh, thì vẫn luôn có những kẻ khốn nạn đến ghê người, vẫn có những cảnh người chà đạp người đến tận cùng bi kịch!....hay ở một trường hợp khác, trong đời sống gia đình, có những gia đình tưởng chừng hoàn cảnh khác biệt nhau hoàn toàn, nhưng đều dẫn đến kết thúc đáng buồn như nhau, đó là gia đình của tay đồ tể Quý và gia đình bác sỹ Hoàng....Quý là kẻ ít học, làm nghề mổ trâu bò, nghiện rượu và ưa thói bạo hành, lại đc bà mẹ cay nghiệt và cái bi cảnh 3 đời vợ ko một mụn con....dễ hiểu khi cuộc sống của người làm vợ và con ghẻ của hắn phải chịu đựng là khổ cực, đày đọa đến thế nào....nhưng còn Hoàng thì sao? Anh là bác sỹ nhãn khoa nổi tiếng về tài năng và y đức - có thể nói là có 1 sự nghiệp rực rỡ, và anh có 1 gia đình hoàn hảo với vợ đẹp con ngoan....người ta vẫn nói đằng sau 1 người đàn ông thành đạt luôn có bóng hình của 1 người phụ nữ....nhưng nếu người phụ nữ của anh ta ko chịu an phận làm cái bóng của chồng, thì lúc đó ắt sẽ xảy ra vấn đề!....bi kịch của Hoàng có lẽ còn nặng nề hơn bi kịch của tay Quý đồ tể kia....mọi người có thể cho rằng tất cả là lỗi của người vợ Hoàng, nhưng t cho rằng đó còn là lỗi của chính anh, khi anh đã chỉ lo cho sự nghiệp của mình, và mong muốn vợ là 1 người nội trợ đơn thuần....xã hội đã có quá nhiều bi kịch tương tự rồi, chẳng phải hay sao?....qua những câu chuyện về đổ vỡ gia đình, t nghĩ Kim Tam Long muốn đưa ra thông điệp: tình cảm vợ chồng, hạnh phúc gia đình để gây dựng đã khó, để giữ gìn được còn khó hơn nhiều!!! "Mỗi gia đình hạnh phúc đều hạnh phúc theo cách giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại bất hạnh theo những cách khác nhau".... ngoài ra, cái chất phê phán hiện thực xã hội trong tác phẩm của Kim Tam Long luôn được thể hiện rõ nét và khiến truyện của anh thực sự hợp để chúng ta - những độc giả Việt Nam đọc, thưởng thức và chiêm nghiệm....có thể dễ dàng kể ra những tệ nạn xã hội, những vấn đề nóng hổi trong truyện như: mâu thuẫn anh em trong tranh giành đất đai, dẫn đến anh giết em, con bỏ bố....hay nạn bạo hành gia đình, vấn đề xâm hại trẻ em, tệ nạn cờ bạc, ma túy.... nhưng có lẽ vấn đề làm t cảm thấy thú vị nhất mà tác giả đã đưa ra, lại là vấn đề liên quan đến chiến tranh và những hệ lụy còn mãi dai dẳng sau những cuộc chiến....tình yêu chẳng bao giờ nên bị ảnh hưởng bởi di chứng của chiến tranh, nhưng cho đến khi cuộc chiến đã qua được hơn nửa thế kỷ, những con người sinh ra sau khi hòa bình lập lại, tại sao vẫn là nạn nhân của nó?....cũng như câu chuyện thù địch Bắc kỳ, Nam kỳ, đến bao giờ mới chấm dứt đc đây?....rõ ràng, vết sẹo chiến tranh vẫn in hằn lên dáng hình dân tộc, và những thành kiến của cuộc chiến sẽ còn in sâu trong nếp nghĩ của con người, mãi vẫn chưa thể xóa nhòa....viết đến đây, t chợt nhớ đến 1 câu hát trong ca khúc Xa của Hải Bột - một lời tự sự đắng chát của người cựu binh mù: "trời hòa bình có xanh như ngày xưa ngắm nhìn!?"....
Tác giả có nói truyện mang yếu tố tâm linh, và cụ thể yếu tố tâm linh bí ẩn ở đây chính là truyền kỳ về Mặt nạ trắng, với quyền năng trao sức mạnh cho người đeo!....t đồ rằng đây cũng là 1 dụng ý của tác giả, khi sử dụng chi tiết chiếc mặt nạ da người cùng những yếu tố huyễn hoặc giả thần giả quỷ để nhấn mạnh thêm cái tâm lý tội ác của loài người....chẳng có ma quỷ nào cả, bởi ma quỷ chỉ là khái niệm con người tưởng tượng ra, tạo dựng lên để đổ vấy tội lỗi cho nó mỗi khi con người gây ra tội ác....con người khi đeo lên chiếc mặt nạ, sẽ tự biến đổi thành kẻ khác, và bởi chẳng ai nhận ra bộ mặt ẩn sau chiếc mặt nạ, nên hắn có thể gây ra tội ác mà chẳng ai biết, rồi sau đó, mọi sự oán thán, ghê tởm, mọi lời nguyền rủa bỉ bôi sẽ đổ lên chiếc mặt nạ vô tri!....là chiếc mặt nạ kia đáng sợ hay chính bộ mặt ẩn sau chiếc mặt nạ mới thực đáng sợ đây?....và trong câu chuyện, chả phải có rất nhiều kẻ ko hề đeo mặt nạ mà vẫn gây ra những tội ác kinh hoàng đó hay sao?....
Thêm một yếu tố khiến t yêu thích những câu chuyện xuyên suốt tác phẩm, đó là cách tác giả vận dụng thuyết nhân - quả vào những câu chuyện của mình....đó như là sự cảnh tỉnh của nhà văn đối với những người đã và đang rắp tâm làm điều ác, vì ác giả - ác báo, quả báo có thể đến sớm, cũng có thể âm ỉ qua cả mấy đời người, ứng lên con cháu của kẻ làm điều ác!....dù như vậy có vẻ là một kết cục ko công bằng, nhưng đó là lời cảnh báo đanh thép khiến cái ác chùn chân chăng!?....
Điều cuối cùng khiến t thích tác phẩm này, là những đoạn ẩn dụ đầy tinh tế được tác giả đưa vào truyện của mình, vốn là thứ ít gặp trong những tiểu thuyết trinh thám đọc để giải trí....đó là đoạn đối thoại của Hoàng với Ngân, khi Ngân bày tỏ ý định trồng lại vườn hoa thạch thảo, Hoàng đã nói với vợ cũ đợi đến lúc thích hợp, vì mùa đông cỏ dại mọc nhiều, hạt giống sẽ ko thể nảy mầm, cần phải nhổ hết cỏ trước đã....Ngân đã gieo niềm an ủi và tự hứa sẽ dọn hết cỏ dại 🙂....nếu bạn chưa đọc thì có lẽ sẽ ko hiểu đoạn này thì có gì mà khen!?....ban đầu khi đọc, t cũng nghĩ chỉ là vô tình thôi, nhưng khi chi tiết này đc lặp lại vào cuối truyện, t nhận ra đó thực sự là một sự gửi gắm đắt giá của nhà văn!....hay như chi tiết Dương thả con bê con khỏi chuồng để rồi cả 2 mẹ con nhận đòn thù của gã cha dượng vũ phu....con bê đc giải thoát (chắc cũng bị kẻ khác giết thịt thôi) nhưng còn Dương thì ko may mắn như vậy, nó mãi bị cầm tù trong những ám ảnh bất tận cho suốt phần đời đầy bi kịch sau này....
Cái kết [t xin phép spoil một chút ở cái kết] - Kim Tam Long chọn một cái kết mở, với việc Mặt nạ trắng tái xuất và tiếp tục gây lên tội ác....đây như 1 hình ảnh tượng trưng về cái ác - cái ác vẫn sẽ luôn tiếp diễn, và những người như Quân và Nguyên sẽ luôn phải làm việc hết công suất để chống lại nó....thời gian cho phép họ nghĩ cho bản thân, cho chuyện tình cảm cá nhân, chỉ là đôi phút tranh thủ trên đường thực thi công lý mà thôi!....
T viết dài một lô một lốc như vậy, có lẽ sẽ khiến nhiều bạn cho rằng t thiên vị nhà văn quen biết, bởi nếu hoàn mỹ như vậy thì hẳn phải là tác phẩm kinh điển rồi 🙂....thực ra t thấy tác phẩm hay thật, nhưng ko phải là ko có những điểm t ko thích....ví dụ như lỗi chính tả! Hic, xin các bạn biên tập viên chú ý thêm về việc kiểm tra lỗi đánh máy, chứ hơi nhiều lỗi luôn ☹....hay việc tác giả đưa nhiều tình tiết tình cảm sến súa vào truyện....cái này chắc do bản thân ông nhà văn là fan của nhạc bolero nên có phần sến sẩm 😅....và vấn đề muôn thủa của văn học Việt: lời thoại như xem phim truyền hình!....(tất cả những vấn đề nêu trên có lẽ là vấn đề chung của nền văn học hiện đại nước nhà rồi, và nếu các bạn có thể gạt bỏ nó ra thì đây đúng là 1 tác phẩm bạn nên đọc!)....À còn 1 điều nữa khiến t thấy lấn cấn trong lòng, đó là bí ẩn thân phận thật của ông nội Nguyên? Rốt cuộc thì chuyện gì đã thực sự xảy ra vào cái đêm kinh hoàng năm 1944 đó?....điều này chắc chắn t sẽ inbox hỏi bằng đc tác giả....bạn nào (nhất là các bạn nữ) đọc xong mà thấy lấn cấn như t thì xin cứ mạnh dạn hỏi anh Kim Tam Long nhé (sau này nhỡ may ông nhà văn nên duyên với bạn độc giả nào thì ông biết phải tri ân ai rồi đấy 😁)....
P/s: t đã đọc truyện này với thời gian rất ngắn: chỉ 1 ngày (so với 1 tháng để đọc xong Súng, vi trùng và thép 😅), đó là bởi chính tác giả gây áp lực cho t với lời nhắn: mong là chú có thể nhận ra những ẩn ý ít người nhận ra!....xin lỗi nhà văn, e chịu! E chỉ dám múa may mấy lời vuốt đuôi thế này thôi, xin lỗi vì đã phụ lòng kỳ vọng của bác!....nhưng bác cứ yên tâm sáng tác đi, truyện mới của bác, chắc chắn e sẽ lại mua 😉
This entire review has been hidden because of spoilers.
Ấn tượng đầu tiên của tôi đó là Mặt Nạ Trắng rất có một lối kể rất riêng, đi từ nhiều chiều không-thời gian, khiến cho người đọc cảm thấy lôi cuốn ở từng chương, một cách đa dạng không nhàm chán. Mở đầu là từng phần giới thiệu những nhân vật với các hoàn cảnh, cá tính và mục tiêu khác nhau – tưởng chừng như không liên quan nhưng dần dần các mối liên kết được khai mở và mang lại một bức tranh toàn cảnh.
Câu chuyện bắt đầu với một “tiếng súng nổ bất ngờ giữa đêm”: Một thợ rèn cùng với vợ bị nhóm ba người giết chết, đốt nhà; để rồi sau đó dấy lên huyền thoại về Mặt Nạ Trắng sống dậy và giết người báo thù kéo dài xuyên suốt gần một thế kỷ. “Hắn là ai?” Câu hỏi này treo lơ lửng trong đầu người đọc suốt cả cuốn sách và chỉ có thể thoát ra cho đến trang cuối cùng; khi mà, từng chi tiết vụn vặt nhỏ lẻ, tưởng chừng như không liên quan bỗng dưng được xâu kết một cách lạ lùng đầy bất ngờ.
Tuy nhiên, nếu bạn đọc Mặt Nạ Trắng chỉ như một cuốn sách trinh thám hòng để tìm hung thủ là ai, thì bạn nên biết rằng nó còn hơn thế nữa. Từ lúc nào không hay, bạn sẽ nhận ra chính mình đã vướng phải thế giới nội tâm các nhân vật, với những vấn đề muôn thưở về tình yêu, hôn nhân, hạnh phúc và thành công. Để rồi mỗi trang sách kéo bạn gần hơn đến việc giải quyết vấn đề đó, kết lại bằng một dấu chấm lơ lửng mà khiến bạn vẫn còn cất bước tìm kiếm giải pháp ngay trong cuộc sống thực. Có thể nói, bằng văn chương dày dặn kinh nghiệm, vốn sống và kiến thức phong phú, tác giả đã tạo ra những nhân vật rất thực, rất kết nối. Mặt Nạ Trắng không có một nhân vật chính nào, bởi tất cả các nhân vật đều xứng đáng là nhân vật chính trong thế giới của họ.
Nếu phải chọn ra một cảm xúc nổi bật nhất trong vô vàn cảm xúc mà Mặt Nạ Trắng đem lại, thì đó sẽ là “ghê tởm”. Ghê tởm không phải vì những hình ảnh máu me được lột tả rất chi tiết trong cách ra tay tàn bạo của hung thủ, hay bầu không khí ma mị mơ hồ luôn bao trùm, mà ghê tởm vì lòng tham và sự ích kỷ của con người với những hậu quả độc ác nó gây ra. Tuy nhiên, những sự ghê tởm đó sẽ nhanh chóng biến mất khi bạn đọc xong câu chuyện, và nhận ra rằng thực chất nó chỉ là một đòn bẩy để làm rõ thêm những điểm sáng thanh cao trong tâm hồn con người. Không ai là hoàn toàn ác, không ai là không thể quay đầu, thậm chí kẻ giết người cũng có lý do riêng của mình và đôi khi chỉ là nạn nhân của hoàn cảnh éo le.
Không khó để bạn nhận ra Mặt Nạ Trắng là một tác phẩm có sự đầu tư nghiêm túc, với một lượng lớn kiến thức mà nó đem lại, được tổng hợp trong một kết cấu chặt chẽ. Đây là một nỗ lực rất lớn và đáng nể phục của tác giả Kim Tam Long trong việc khai thác mảng văn học trinh thám vốn còn mong manh ở Việt Nam này. Và tôi tin rằng, anh đã thành công với tác phẩm này. Tôi nghĩ nó xứng đáng được đón nhận nhiều hơn thế nữa.
Liệu Mặt Nạ Trắng có thay đổi cách nhìn nhận của bạn về trinh thám Việt? Với cá nhân tôi, thì đây là bước đột phá mạnh mẽ của dòng văn này. (NT)
Chuyện có chiều sâu với nhiều tuyến nhân vật gợi lên thông điệp : ác giả ác báo ắt sẽ trả giá . Khúc gần cuối khiến bản thân rợn người vì "hổ dữ không ăn thịt con"
Không hiểu sao truyện được khen tới tấp trên group Trinh Thám nên mình phải đọc thử xem nó hay và hấp dẫn như thế nào. Nhưng đọc thì thật sự quá chán. Chắc nhiều bạn ủng hộ văn học Việt Nam nên khen cho tác giả có động lực viết tiếp. Riêng mình thấy phải đánh giá khách quan thì tác giả mới sửa được.
Tác giả tham lam quá nên cái triết lý gì cũng ráng nhét vào. Tuyến nhân vật nào cũng ráng có truyện riêng, ko có chính ko có phụ. Những đoạn đối thoại sến ko có thực, đặc biệt là đoạn đối thoại giữa nhân vật Lan Anh và Quân (mặc dù mình khá thích cái triết lý nhưng nhét nó vô truyện chả ăn nhập tí gì, không hiểu tác giả nhét vào làm gì, người đọc sẽ dễ suy ra Quân có ngoại tình nhưng ngược lại chẳng có); hoặc đoạn đối thoại chọn người yêu/chồng giữa Loan và chị gái (không hiểu nhét vào làm gì).
Truyện lại còn nhét vào yếu tố kinh dị ma quái tưởng tượng, rồi yếu tố hành động đánh nhau, yếu tố trinh thám,... chi mà cho nhiều vậy? Nên thành ra truyện này nửa nạc nửa mỡ, cái gì cũng tham lam muốn nhét vào. Nhân vật nào cũng có cái twists, nhiều twists nên thành ra không có cái nào nổi bật. Rồi còn gượng ép kết thúc mở, thành ra bị gượng và dở. Không phải cứ kết thúc mở là hay đâu ạ, kết thúc mở phải biết cách viết tự nhiên chứ gượng ép quá. Chi tiết rườm rà nhiều, đối thoại sến chậm, làm mình phải lướt khi gặp. Rất nhiều chi tiết về nhãn khoa nhưng nội dung chính của truyện lại chẳng có gì về nhãn khoa. Tác giả nên học cách chắt lược để biết những chi tiết đáng giá nào nên bỏ vô thay vì để nó thành nồi thập cẩm. Thỉnh thoảng có những phần nhảy cóc làm mình thấy rời rạc tưởng đọc thiếu (khúc Hoạ Mi bị bắt cóc). Chưa kể truyện ráng nhét cho thật nhiều chi tiết bi thảm, ai cũng bi thảm. Nhân vật Dương quá bi thảm (hiếp, đánh đập, rối loạn nhân cách). Nhân vật cha mẹ Dương, nhân vật Ngân, Hoàng, etc.. nhiều bi thảm quá nó gộp lại thành gượng ép và vô lý. Như kiểu muốn đưa người đọc đến những cảm xúc buồn bi đát, mà mình thấy như tác dụng ngược, bị lố và gượng ép.
Nếu khen thì chắc khen được 2 chap đầu phần dẫn khá hay và thu hút. Còn những tác phẩm sau thì chắc mình xin bỏ qua.
This entire review has been hidden because of spoilers.
Mình nghĩ “Mặt nạ trắng” thiên về kinh dị nhiều hơn là trinh thám. Có lẽ không hợp gu đọc của mình ngay từ đầu, nên mình thật sự có để ý khá nhiều và dường như cảm thấy mọi thứ hơi mơ hồ, lấp lửng. Không dám chê nhiều, chỉ dám nhận xét rằng có vẻ tác giả hơi tham lam khi đưa vào quá nhiều thứ vào một cuốn truyện. Việc này đâm ra làm mọi thứ chưa “tới”. Nếu giảm bớt nhiều chi tiết hay một số tuyến nhân vật có thể sẽ tập trung khai thác được nhiều tình tiết và giải quyết vấn đề trọn vẹn hơn nữa.
Vẫn là cảm ơn tác giả vì đã kí tên và có lời chúc thật đáng yêu.
Đây là một cuốn sách trinh thám việt rất hay, nhiều cảm xúc cũng như những yếu tố bất ngờ. Thích cách xây dựng tuyến nhân vật Dương và bà mẹ. Đọc xong muốn rơi não nhưng sướng.
“…Trên đời này có hai kiểu phụ nữ. Kiểu thứ nhất là dịu dàng, mong manh nhưng an phận, cần được người đàn ông của mình nâng niu, che chở. Kiểu thứ hai là cá tính, mạnh mẽ và làm chủ được cuộc sống, cần một người đàn ông biết lùi lại một chút ở phía sau lưng, để cho mình tiến lên. Nếu hai kiểu phụ nữ này mà nhầm lẫn vị trí của nhau, họ sẽ tạo ra bi kịch cho người đàn ông của họ…”
Một trích dẫn trong tác phẩm, kèm với nó là bìa sách u ám, đen tối, kỳ bí như câu chuyện tác giả muốn kể với người đọc qua tác phẩm này vậy. Nội dung câu chuyện như được gợi mở phía sau của bìa cuốn sách. Những tưởng qua bìa sách, câu chuyện sẽ tập trung vào kẻ sát nhân mang mặt nạ trắng, nhưng không chỉ có vậy, câu trích dẫn trên còn gợi cho người đọc những câu chuyện khác, câu chuyện về những người đàn bà, về bi kịch gia đình, tình yêu, tình bạn, những màu sắc u ám, kỳ bí, mang đầy ám ảnh mà tác giả muốn truyền tải.
Câu chuyện được mở đầu bằng một bối cảnh tại làng Kẻ Nha, ngoại thành Hà Nội, mùa đông năm 1944. Tại một xóm nghèo hoang vắng dưới chân ngon núi Vôi, ở nơi đó có một ngôi nhà của vợ chồng người thợ rèn mang tên là Ơn, một người vợ đang mang thai tên là Nhã, cùng một cậu học nghề tên là Đãng. Bình dị, êm đềm là thế, chồng làm việc, vợ nấu cơm. Trước khi ăn cơm, Ơn thắp nhang trên bàn thờ, ngắm nghía chiếc mặt nạ bằng da người mà cha anh để lại trước khi chết. Rồi bỗng tai ương ập lên gia đình nhỏ… Có ba tên cướp (Tư, Hòe, Mã) uống rượu say, đột nhập vào nhà đôi vợ chồng trẻ. Chúng cướp bóc, đánh đập Ơn, thay nhau hãm hiếp người vợ trẻ tên Nhã. Ba tên cướp bàn nhau giết người bịt đầu mối, mặc cho Nhã khóc lóc, van xin. Cuối cùng, trước khi chết, Nhã đã chỉ tay vào từng tên và nguyền rủa: “Hãy nhớ, ta sẽ khiến cho các người, dòng họ các người phải chịu những cái chết đau đớn nhất”. Sợ hãi trước đôi mắt đầy oán hận của người chết, tên cướp đã móc đôi mắt của Nhã và thiêu rụi ngôi nhà. Chúng không ngờ, ngày hôm đó chúng đã gieo Nhân, để được gặt Quả cho đến mãi sau này.
Ngày hôm sau, dân làng phát hiện và tìm được hai xác người đã cháy đen. Từ đó, những tấn bi kịch, những đau thương, oán hận, máu, nước mắt, án chồng án thực sự bắt đầu.
Một kẻ đeo mặt nạ trắng, tay cầm búa rèn đã xuất hiện, hắn ta đội nhập vào nhà của ba tên cướp và dùng búa đập nát đầu chúng, nhưng hắn lại không giết những đứa con của ba tên cướp. Bi kịch đó còn tiếp tục tiếp diễn đến 60 năm sau đó…
Tác giả đã khéo léo dẫn dắt người đọc đi theo cốt truyện. Tuy nhiên, ở phần đầu, tác giả đã thay đổi các góc nhìn, mốc thời gian đan xen chưa rõ ràng lắm, nên mới đọc sẽ gây một chút bối rối, nhầm lẫn.
Tuyến nhân vật đa dạng, được tác giả xây dựng, đưa vào câu chuyện hài hòa, lắp ghép hợp lý, tinh tế.
Khi đọc tác phẩm, ta có thể nhận thấy tác giả có một vốn kiến thức về Y học (Nhãn khoa) rất tốt, điều đó nói lên sự dày công nghiên cứu, sự chuẩn bị chắc tay của tác giả để viết nên tác phẩm này.
Tuy nhiên, ở một số phân đoạn, tác giả đã để cho nhân vật của mình đối thoại khá nhiều, những triết lý về cuộc sống, tình yêu, gia đình, thiên hướng truyện tâm lý tình cảm xã hội, gây chậm mạch truyện, gây cho người đọc một chút nhàm chán. Cũng có thể hiểu đó cũng là những thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm tới người đọc, nhưng tác giả nên tiết chế thêm một chút cảm xúc của mình, tránh những chi tiết rườm rà.
Tuy truyện vẫn còn tồn tại một vài lỗi chính tả, nhưng khi thả mình theo những áng văn của tác giả, ta có thể cảm thấy sự cuốn hút, ớn lạnh ngay từ những trang đầu tiên, ngoài những màn đối thoại rườm rà kể trên, có thể nói rằng mạch truyện được đẩy khá nhanh, nhiều mối quan hệ, thân phận phức tạp nếu người đọc không tập trung.
Câu truyện còn mang đến những bài học mang tính nhân văn sâu sắc, về tình yêu đôi lứa, tình yêu gia đình, sự hy sinh, nỗi uất hận, sự căm thù,…và hơn thế tác giả muốn nói đến là Luật Nhân Quả.
Cùng với vẻ liêu trai, kỳ bí của nó, là những bất ngờ nối tiếp bất ngờ, bi kịch nối tiếp bi kịch, những tiếc nuối, ám ảnh, day dứt, rồi kẻ gây tội cũng phải bị trừng trị thích đáng. Một tác phẩm đầy đủ những cung bậc cảm xúc, một cái kết buồn…
“…Lòng thù hận đã khiến thiên thần trở thành ác quỷ.
Khi thiên thần nổi giận còn đáng sợ hơn ác quỷ…”
---------------------------------------------
Một tác phẩm đáng đọc của tác giả Kim Tam Long, tuy phần trinh thám chưa quá nổi bật, nhưng yếu tố kinh dị, ám ảnh thực sự ổn.
Mong rằng sẽ được đọc nhiều tác phẩm trinh thám của anh hơn nữa.
Bắt nguồn từ tội ác năm xưa của ba tên lính thời Pháp thuộc, “Mặt nạ trắng” xoay quanh sự trả thù một tên sát nhân đeo mặt nạ trắng chuyên dùng búa để giết người.
Đây là truyện trinh thám của tác giả Việt Nam đầu tiên mà mình đọc, và đã để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng mình. Vốn dĩ mình tưởng đây là một cuốn sách thuần trinh thám, nhưng không hề. Tác giả đã cài cắm rất khéo léo nhiều yếu tố xã hội pha nhiều chút rùng rợn của yếu tố tâm linh khiến mạch truyện lôi cuốn và không bị nhàm trong hành trình phá án, thậm chí đôi chỗ sẽ khiến bạn phải rùng mình.
Với mình thì “Mặt nạ trắng” đã triển khai khá tốt ở cả phần trinh thám và phần kinh dị. Phải đọc kĩ hoặc thậm chí là cày lại lần hai thì mới tia thấy những chiếc hint mà tác giả cài cắm từ đầu truyện tới cuối truyện. Kết cấu twist lồng twist sẽ không khiến bạn thất vọng.
Phải nói thêm là mình đã tưởng bản thân vô cảm với các yếu tố kinh dị và tâm linh, cho đến khi mình đọc “Mặt nạ trắng”. Ngay từ phần dẫn I, khi hai vợ chồng Ơn nhắc đến chiếc mặt nạ trắng là mình bắt đầu thấy sợ rồi. Rồi đến phần dẫn II, lò mổ trâu, trâu húc chết người, những ám ảnh của Dương về con bê con, cảnh h.ãm hi.ếp,... Ngồi đọc rồi tưởng tượng ban đêm mình lội xuống ao đột nhiên thấy cái xác chết ph.ân h.ủ.y trôi lững lờ trên mặt nước combo chân bị kéo xuống dưới đáy hồ thì thần hồn nát thần tính luôn! Sau này tác giả mà chắp bút tiểu thuyết kinh dị nữa thì mình sẽ nhiệt liệt ủng hộ :)))
Điều góp phần làm nên cái hay của “Mặt nạ trắng” còn là những bài học cuộc sống mà tác phẩm mang lại: luật nhân quả không chừa một ai; tuổi thơ ảnh hưởng rất lớn đến tính cách con người khi trưởng thành; và thời gian có thể chữa lành tất cả. Tuy ông của Nguyên chỉ xuất hiện vỏn vẹn vài trang giấy nhưng mình rất thích cái cách mà ông đã mở lòng với Họa Mi, cháu của người đã gây nên nỗi đau năm xưa, bởi lẽ ông hiểu ra những thế hệ sau không đáng phải nhận những hậu quả mà thế hệ trước để lại.
Tuy nhiên mình vẫn còn vài chỗ lấn cấn. Hệ thống nhân vật trong tác phẩm nhiều quá, để nhớ hết nhân vật cũng khá mệt, có những người chỉ xuất hiện có vài trang giấy. Hai nhân vật là Nghĩa và Loan khá mờ nhạt, dù tác giả đã để Nghĩa trong mối quan hệ đồng tính với Vương, mình thấy nó hơi khiên cưỡng và không đọng lại quá nhiều ấn tượng. Ngoài ra thì có những đoạn đối thoại không đi sâu vào trọng tâm và có phần lan man. Nhìn chung thì cũng không quá ảnh hưởng đến cảm xúc khi đọc lắm, nhưng mình muốn góp ý để những tác phẩm sau được trau chuốt hơn nữa.
“Mặt nạ trắng” đã cho mình niềm tin mãnh liệt vào nền trinh thám Việt Nam. Mình tin là tác giả Kim Tam Long sẽ còn cho ra đời nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa trong tương lai.
Gần đây mình có hay gọi đùa anh Long là Edogawa Ranpo Việt Nam, vì ngoại hình anh cũng hơi giống cụ Ranpo, với nghe nói truyện của anh cũng có nhiều yếu tố biến thái giống cụ (nghe nói vậy thôi chứ mình cũng chưa đọc truyện nào của anh) Đọc xong Mặt nạ trắng thì mình thấy danh xưng đó cũng xứng đáng ra phết, chỉ hơi khác là nét biến thái của cụ Ranpo làm người ta thấy ghê sợ hung thủ, còn sự biến thái trong truyện của anh Long làm người đọc buồn rầu, thương cảm cho nạn nhân, và đổi khi cả thủ phạm nữa. Câu chuyện xung quanh truyền thuyết mặt nạ trắng của Làng Kẻ Nha, năm xưa 3 tên lính tay sai đã sát hại dã man gia đình ông Ơn, và từ đó theo truyền thuyết, họ bị một người mang Mặt nạ trắng trả thù. Không ngờ mãi tới sau này, con cháu của họ vẫn phải gánh chịu lời nguyền mặt nạ trắng đó. Trong một vụ án mạng mới đây, người ta cũng đồn rằng có sự xuất hiện của một người mang mặt nạ trắng. Ấn tượng đầu tiên của mình về tác giả là anh hoá ra rất nghiêm túc với tác phẩm. Mặc dù gặp ngoài đời thấy anh có vẻ tếu táo nhưng văn phong rất trau chuốt, câu từ chắc chắn, các kiến thức hình sự, pháp y, xã hội và y học cũng rất chính xác, chứng tỏ một sự đầu tư rất lớn cho tác phẩm. Trong khoảng 200 trang đầu của tác phẩm thì mình thấy ... tác giả đưa ra hơi nhiều nhân vật, làm mình không rõ vai trò của họ là gì, trong khi vụ án và cả truyền thuyết đằng sau đều rất đơn giản. Tuy nhiên sau đó tác giả đã làm mình bật ngửa. Hoá ra mỗi nhân vật đều mang trong mình một bí ẩn, một mảnh ghép cho bức tranh chung, mà bức tranh này cũng phức tạp hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Đến khi bức tranh hoàn thành, mình cũng sửng sốt trước sự đồ sộ, chi tiết của nó, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng xúc động trước những tội ác mà nó đã che giấu, những tội ác dã man khó tưởng tượng, và cả sự thương cảm dành cho các nạn nhân. Sau khi cuốn sách kết thúc mình cũng thấy cần dành sự thán phục cho tác giả khi đã xây dựng một câu chuyện hợp lý, chi tiết đến vậy.
Chấm điểm 8/10, nhưng trên goodreads thì để cao 1 chút ^_^. Thực ra có thể cao hơn nhưng cái sở thích cá nhân của mình vẫn là ko thích các yếu tố tâm linh trong truyện trinh thám. Mặc dù yếu tố tâm linh trong truyện này cũng ít thôi, nhưng nó vẫn rõ ràng và có gây ảnh hưởng đến các nhân vật.
Truyện dẫn dắt người đọc đi qua hết án này tới án khác, hết vụ giết người này tới vụ sát hại khác. Nhiều vụ án mạng phức tạp, khó hiểu, không manh mối xảy ra khiến cảnh sát phải đau đầu tìm hung thủ.
Tác phẩm có sự hấp dẫn của một câu chuyện trinh thám phá án. Tác giả dùng chiêu “tung hỏa mù” khi đưa ra những cái chết khác nhau, các nhân vật cùng những mối quan hệ đan cài, phức tạp... Do đó, người đọc khó có thể suy đoán được ai là thủ phạm, và buộc phải lật giở trang tiếp theo để đi tìm đáp án.
Là 1 tác phẩm trinh thám mang yếu tố kinh dị kì bí, Kim Tam Long đã rất khéo léo khi sử dụng yếu tố bí hiểm ma mị. Các chi tiết kì bí đc cho thêm vào để đẩy cao tiết tấu câu chuyện, dẫn dắt người đọc vào sâu hơn trong cái vòng nhân quả kéo dài từ quá khứ tới hiện tại. Để rồi khi gập sách lại, độc giả chợt nhận ra tất cả đều do con người gây ra thế nhưng những con người đó có khác gi ma quỷ đâu.
Kết hợp vs yếu tố kinh dị, yếu tố trinh thám của truyện cũng đc thể hiện rất tốt. Tuy phần điều tra, suy luận cũng như quá trình phá án của cảnh sát chưa đc nổi bật. Thế nhưng những bất ngờ về hung thủ, án lồng trong án, những mưu đồ đc ẩn giấu trong câu truyện thực sự sẽ làm hài lòng độc giả. Thực sự, tác giả đã kết hợp rất tốt để tác phẩm ko bị rơi vào lối mòn đầu voi đuôi chuột, chỉ biết vẽ ra sự kinh dị kì bí mà ko thể giải quyết đc như nhiều tác phẩm trinh thám kinh dị bí ẩn khác.
Là fan của tiểu thuyết trinh thám, nhưng chưa bao giờ đọc truyện trinh thám Việt, vì cũng sợ bị thất vọng như xem phim phá án Việt. Vậy nên 2 hôm rồi mới thử nghe cuốn truyện này trên Youtube, và công nhận là... phí thời gian thật. Cũng như phim Việt, nghe truyện trinh thám Việt mà cách tác giả miêu tả nhân vật và bối cảnh cứ như là đang ở đâu đâu chứ k nghe tí gì ra một tí văn hóa, con người Việt Nam cả. Mình cũng không thích những cách cường điệu hóa nhân vật của tác giả. Cốt truyện thì hơi rối. Nhân vật người thợ rèn trả thù xong thì sống chết như thế nào? Cuối cùng là tại sao chiếc mặt nạ được chuyền đi chuyền lại một cách lung tung vậy? Họa Mi được giới thiệu đầu truyện, nhưng tình tiết câu chuyện dính được 2 3 câu đến cô ấy, đa số là tình cảm ướt át, chả liên quan gì đến phá án cả. Mà văn hóa Việt mình, có ai đi gọi cả tên lót ra đâu, Mi thì Mi đi, tại sao phải là Họa Mi.... Mình từ đọc Cánh đồng bất tận của Nguyễn Ngọc Tư, thấy hay và chân thật quá xá. Những tình tiết mới thấy gần gũi và Việt Nam. Vậy nên theo mình bộ truyện này chỉ đậm tính cường điệu và thiếu logic. Chẳng được xem là một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị.