Năm 2013 của tôi

Với tôi, năm 2013 giống như một con đường rất dài. Trên con đường đó, mọi người di chuyển bằng xe hơi, xe máy hoặc xe đạp, còn tôi đi bộ. Nhiều người đã rất bất ngờ trước sự lựa chọn của tôi, và ngay cả bản thân tôi cũng bất ngờ vì quyết định của mình. Nó gần như là trời định vậy. Con đường dài quá, một năm đã trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa thấy đích đâu cả. Nhưng tôi vẫn đi, có những lúc rất mệt tôi cũng không dám ngồi xuống nghỉ, vì sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm đứng dậy đi tiếp. Có người thấy thương tôi quá, họ sẵn sàng cho tôi quá giang xe của mình, nhưng tôi không dám nhận lời, phần vì không biết có làm phiền người ta không, phần vì không biết họ chở mình đi đúng đường hay là lái mình sang hướng khác. Cứ thế, tôi đi hoài, đi mãi.
Đi bộ giúp tôi nhìn cuộc đời theo một cách khác với những người đi xe, khác với cả chính tôi hồi trước. Đi bộ thật mệt, nhưng mà cũng vui, vì tôi vừa đi vừa kể chuyện. Toàn chuyện của những người khác sáng tác ra thôi, vì tôi kém lắm, chưa tự nghĩ ra được câu chuyện nào hay ho cả. Tuy nhiên tôi kể chuyện theo cách của mình. Kể chán, tôi còn ngâm thơ, hát hò hoặc múa minh họa nữa. Nhờ vậy có một số người đi đường chịu khó đi chậm lại chút chút để lắng nghe những câu chuyện tôi kể (mặc dù cũng có rất nhiều người phóng xe cái ào qua mặt tôi mà chẳng buồn nhìn lại). Sự thích thú của họ là động lực giúp tôi kể hăng say hơn và bước đi nhẹ nhàng hơn, mặc dù trong đầu tôi vẫn còn rất hoang mang sau quyết định liều lĩnh của mình.
Đến hôm nay, cảm thấy mình đã đi được tương đối lâu, tôi mới dám quay nhìn về phía sau. Tôi thấy cánh rừng mà mình từng loay hoay tìm lối ra đã ở cách một quãng khá xa rồi. Trong một thoáng, tôi đã muốn quay lại vào trong đó để nghe vài con chim hót, ăn vài thứ quả ngọt hoặc uống một ngụm nước suối. Nhưng ở trong rừng không chỉ có chim chóc, lá hoa, suối mát, mà còn có cả hổ báo và thú dữ nữa, tôi lại đi khá xa rồi, quay vào đó cũng mệt. Dẫu sao thì, tôi đã chụp khá nhiều ảnh đẹp trong rừng, thỉnh thoảng tôi sẽ lôi ra ngắm cho đỡ nhớ. Tôi cũng mang theo bên mình một chiếc đài nhỏ, nhờ đó có thể theo dõi tình hình của khu rừng. Nhiều người cũng giục tôi kể chuyện khu rừng, vì tôi đã trải qua một thời gian dài trong đó, nhưng tôi biết có những chuyện của rừng chỉ thuộc về khu rừng mà thôi. Tôi sẽ để cho chúng nằm yên trong đó.
Tất nhiên, nỗi nhớ rừng vẫn còn rất mạnh mẽ trong tôi. Có thể sắp tới tôi sẽ chọn một con đường đi men theo bìa một cánh rừng khác, để có thể vừa nghe được tiếng chim hót, vừa có cơ hội thoát thân nếu lỡ bị sói đuổi. Tôi cũng sẽ nghĩ ra thêm nhiều trò mới để những câu chuyện kể của mình sinh động hơn. Một con diều, chẳng hạn. Vừa thả diều vừa kể chuyện cũng là một ý tưởng hay...
Chặng đường phía trước còn dài lắm, tôi lên đường đây. Các bạn đi cùng tôi nhé. Nếu không thích đi bộ, các bạn cứ đi xe của mình. Lâu lâu các bạn hò hét cổ vũ vài câu là được rồi. Tôi sẽ rất cảm kích đấy.
Hoàng Anh
 •  0 comments  •  flag
Share on Twitter
Published on December 30, 2013 11:53
No comments have been added yet.